Chương 7

04/05/24

----------

Tống Văn xưa nay không biết những thứ có vị sữa lại có thể ngon đến thế, ngon miệng hơn bất kỳ món ăn nào cậu từng ăn khi còn là con người.

Kể từ khi trở thành chim cánh cụt hoàng đế, Tống Văn chưa bao giờ no bụng. Hôm qua cậu đã ăn hai con cá nhỏ do mẹ mới đút, hôm nay cá nhỏ đã bị cậu lén lút giấu đi, định đút cho gà nhỏ ăn, nhưng mà bây giờ xem ra không cần. Nhiệt độ ở đây rất thấp, Tống Văn không cần lo lắng cá nhỏ bị hỏng, lần sau đói bụng có thể lấy ăn.

Vỏ trứng rất lâu no, khi Tống Văn ợ ra sữa, một chim một ngỗng chỉ ăn được khoảng một phần ba số vỏ trứng, đủ no một bữa, ít nhất trước khi mẹ mới ra biển, Tống Văn Không cần ăn nữa.

Chim cánh cụt hoàng đế rất giỏi việc này, một bữa ăn có thể kéo dài vài ngày. Nhắc đến chim cánh cụt hoàng đế cha mà cậu chưa từng gặp, lúc trước vì ấp trứng, đã không ăn uống gì gần năm tháng. Nếu nó ra biển trễ vài ngày nữa, rất có khả năng chết đói.

Dùng đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ cái bụng tròn trịa của mình, nếu không phải mặt băng quá lạnh, Tống Văn ngược lại rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, hiếm khi ăn no nê làm cậu cảm thấy hơi lười biếng, không muốn nhúc chút nào.

Gà vàng nhỏ lại gần, đầu nhẹ nhàng cà cà Tống Văn, đôi mắt híp lại thành hình nửa vòng cung, giống như một nụ cười không thể che giấu, cái bụng hơi phình ra, toàn thân trông như lớn hơn một vòng. Kỳ thực bọn họ ăn một phần ba vỏ trứng, trong đó hai phần ba là tiến vào bụng gà vàng nhỏ, cũng không biết này làm sao đứa nhỏ này lại có thể ăn được lượng thức ăn nhiều gấp đôi nó, hy vọng không bị ngợp.

Tống Văn duỗi đôi cánh nhỏ nhẹ nhàng xoa bụng gà nhỏ.

"Kỷ."

"Chỉ cần ăn vừa đủ, đừng ăn quá no." Nghĩ đến gà nhỏ vừa mới nở ngày hôm qua, Tống Văn dùng giọng điệu của một bà mẹ già dặn dò đứa con nhỏ.

"Kỷ." Gà vàng gật đầu đáp lại, sau đó lại chà xát Tống Văn.

Tống Văn càng nhìn con gà vàng càng thấy hài lòng, đặc biệt là khi nói chuyện với đối phương, gà nhỏ gật đầu đáp lại, tỏ vẻ như hiểu được ý của cậu. Đôi khi gà vàng nhỏ không hiểu lời nói của cậu, không phải toàn bộ đều đáp lại, Tống Văn cũng không thể đoán được đối phương có thực sự hiểu ý anh hay không.

"Nếu mày có thể mở miệng nói chuyện là tốt rồi." Tống Văn cảm khái một câu.

Gà vàng nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó há mỏ nói: “Dực.”

Nói xong còn dùng đôi cánh nhỏ chỉ vào Tống Văn, Tống Văn sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa nói đến tên của mình với gà nhỏ, ánh mắt dịu đi một chút, nghiêm túc nhìn gà nhỏ nói: "Tống Văn, tao tên Tống Văn.”

Gà vàng nhỏ kỷ một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi đổi một âm tiết khác, "Tống...Tống."

Hai từ này hiện tại phát âm còn hơi khó khăn đối với gà nhỏ, "Tống" nửa ngày cũng không thể phun ra chữ sau, mặc dù phát âm không còn chính xác như khi nó nói "Dực" trước đây, nhưng như vậy đã khiến Tống Văn vui mừng.

Tống Văn xoa đầu gà nhỏ, khen ngợi hai lần. Được Tống Văn khen gà nhỏ rất vui vẻ, ngoác miệng ra nói càng thêm nghiêm túc: "Tống... Tống."

Tống Văn cũng kiên nhẫn dạy nó mấy lần, chỉ là cho đến cuối cùng, gà vàng nhỏ chỉ có thể phát âm "Tống Tống", Hai từ "Tống Văn" không thể phát âm cùng nhau.

Biết gà vàng nhỏ có thể học nói, Tống Văn cũng không vội, ngẩng đầu nhìn sắc trời, tuy gió còn chưa bắt đầu nhưng mặt trời đã bắt đầu ẩn trong tầng mây, hiển nhiên là sắp xảy ra bão tuyết.

Đây chính là mối nguy hiểm đầu tiên mà Tống Văn gặp phải khi đến đây, cậu nhất định phải mang theo gà vàng nhỏ trốn lên mu bàn chân của mẹ mới. Bằng không với thân hình nhỏ bé của gà nhỏ, một mình trong bão tuyết này, e rằng ngày mai chỉ có thể nhặt được một con gà đông lạnh.

Nhưng trước đó cậu cần phải giấu kỹ con cá khô nhỏ và vỏ trứng còn sót lại, đồ ăn đối với bọn họ rất quan trọng, Tống Văn cũng không rõ sau khi mẹ mới ra biển cậu còn có thể tìm được một con chim cánh cụt hoàng đế khác nguyện ý nuôi cậu hay không.

Trên người Tống Văn đương nhiên không có chỗ để đặt đồ vật, nghĩ đến uy lực của cơn bão tuyết, đồ vật không thể đặt trực tiếp trên mặt đất được, Tống Văn dự định trước tiên đào một cái động.

Mặc dù trên mặt đất có một lớp tuyết, nhưng bên dưới những bông tuyết lại có lớp băng cứng, không thể chỉ dùng móng vuốt non nớt của Tống Văn mà phá vỡ được. Tuy nhiên, lớp tuyết này cũng đủ dày, chỉ hy vọng đêm nay gió cũng không đến nỗi thổi bay hết lớp tuyết dày này.

Ăn no nghỉ ngơi một lát, Tống Văn liền ra tay, gà vàng nhỏ vẫn luôn bên cạnh cậu, Tống Văn chỉ có thể giải thích một câu cho nó, mặc kệ gà nhỏ có hiểu hay không, cuối cùng cũng nhắc nhở: "Mày đứng xa một chút, chờ đem vỏ trứng giấy kỹ, tao mang mày trở về trốn bão tuyết."

Lông tơ ấu tể chim cánh cụt hoàng đế còn chưa phát triển gọn gàng, thật sự quá yếu, Tống Văn phải dừng lại nghỉ ngơi sau khi kéo hai lần. Hơn nữa, chân chim cánh cụt hoàng đế quá ngắn, để ngăn chặn tuyết rơi ra ngoài và rơi vào trong hố tuyết, Tống Văn đào chéo xuống, cho nên muốn đào đường hầm tuyết thì diện tích và chiều dài của hố tuyết phải lớn hơn, động tác của Tống Văn đương nhiên chậm hơn rất nhiều, với tốc độ hiện tài của cậu chỉ sợ chỉ có thể đào một cái hố cạn trước khi trận bão tuyết ập đến.

Tống Văn cũng không để ý, dù sao chỉ cần đêm nay cậu có thể đem đồ vật đi giấu, sau đó nếu có thời gian thì có thể từ từ hoàn thành đường hầm tuyết.

Gà vàng nhỏ nghiêm túc nhìn động tác của Tống Văn, điểm vàng trong đôi mắt đen của nó cử động, sau đó đi đến bên cạnh Tống Văn, duỗi móng vuốt ra kéo, một đám bông tuyết nhỏ bị nó ném đi xa, xong việc còn quay lại nhìn Tống Văn

"Kỷ."

Tống Văn nhìn móng vuốt gà nhỏ có thể đem những bông tuyết quăng ra xa hơn một mét, lại nhìn tuyết đọng dưới chân của mình còn cần phải dời đi từng chút một, trầm mặt một chút, đáp lại gà vàng nhỏ nói: "Đúng, đào như vậy."

Gà vàng nhỏ vui vẻ mà kêu quang quác, sau đó lao mình vào đống tuyết.

Đừng xem vóc dáng gà nhỏ không lớn, nhưng cặp móng ưng non nớt của nó lại mạnh hơn móng vuốt của Tống Văn rất nhiều, đối với Tống Văn mà nói, đào hố tuyết đã khó khăn, nhưng dưới móng vuốt gà nhỏ lại không tiêu tốn bao nhiêu thời gian.

Tống Văn thấy vậy, thẳng thắng dừng động tác lại, đứng sang một bên ra lệnh cho gà nhỏ, miễn cho gà vàng nhỏ lại đào hố tuyết khác, như vậy lãng phí thời gian và sức lực.

Một chim một ngỗng hợp lực, nhanh chóng đào xong đường hầm tuyết, những vỏ trứng còn sót lại cũng bị Tống Văn sớm đập nát, ngay cả những mảnh vỏ vỡ vương vãi khắp nơi cũng được cẩn thận thu thập, một chút cũng không lộ mà lôi sâu trong hố tuyết.

Không cần phải chôn lại cửa hang, phía trước nơi Tống Văn đang tìm kiếm có một khối băng khổng lồ, cậu đã quan sát thấy khối băng này nối liền với mặt đất, không cần lo lắng bị bão tuyết thổi bay. Chỉ cần quyết định chọn khối băng này, bọn họ có thể tìm được thức ăn trong hố tuyết.

Sau khi chuẩn bị xong, Tống Văn gọi gà nhỏ đến, sau một ngày gà vàng nhỏ có thể hiểu được mấy lời đơn giản, cậu không trực tiếp để gà nhỏ theo mình trở về đàn chim cánh cụt hoàng đế. Dù sao trời vẫn chưa tối, sự xuất hiện của gà vàng nhỏ chỉ có thể đưa những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành khác đến bao vây xua đuổi đi mà thôi.

Tống Văn để gà vàng nhỏ trốn sau đống tuyết, cảm tạ mẹ mới thích hoạt động ở ngoài rìa tộc đàn, lúc này mẹ mới hình như lại phát hiện ra ấu tể mình đã mất tích, đang đi tìm khắp nơi. .

Tống Văn nhận thấy không có chim cánh cụt hoàng đế nào khác đến gần, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhích lại gần mẹ mới, nhưng không trực tiếp đi tới, mà là đứng cách đống tuyết nơi gà nhỏ trốn không xa, vung cổ lên kêu hai tiếng.

Bắt chước tiếng kêu của ấu tể chim cánh cụt hoàng đế âm thanh có hơi kỳ quái, nhưng chính âm điệu kỳ lạ này đã thu hút sự chú ý của mẹ mới, sợ những con chim cánh cụt hoàng đế khác sẽ đến cướp ấu tể của mình nên mẹ mới trực tiếp đặt bụng kề sát trên mặt tuyết, dùng chân đẩy một cái, nhanh chóng trượt tới trước mặt Tống Văn.

Mẹ mới không trách Tống Văn hành động một mình, chỉ dùng mỏ thúc giục ấu tể trở lại trên chân của mình. Tống văn ngoan ngoãn bò lại bên trong bộ lông ấm áp, chỉ là cậu vẫn luôn chú ý đến động tác mẹ mới, thấy đối phương hình như đang vội vàng quay về đàn vì cơn bão tuyết đang đến gần, cũng không có tâm tư để ý đến tình hình xung quanh.

Cậu dùng đôi cánh nhỏ của mình xòe lông trên đỉnh đầu, hét lên với gà nhỏ phía sau đống tuyết: "Dực, lại đây".

Nghe thấy giọng nói của Tống Văn, gà vàng nhỏ được bao phủ bởi một lớp bông tuyết dày che phủ bộ lông màu vàng cam thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Tống Văn vẫy tay với mình, liền bước tới đuổi theo như một cơn gió.

Gà nhỏ một bên chạy, những bông tuyết trượt khỏi lưng nó vương vãi khắp mặt đất, vóc dáng nó không lớn, trước khi lông nó lộ ra đã đâm đầu vọt vào trong l*иg ngực Tống Văn.

Tống Văn giấu gà vàng nhỏ ra sau lưng, nhìn thấy mẹ mới cúi đầu nhìn sang, liền vội vàng dụi đầu vào mỏ mẹ mới.

"Ồ--."

"Ồ nha." Một chiêu này lần nào cũng có tác dụng, cần ấu tể thể hiện tình cảm với mình, mẹ mới sẽ vui vẻ vỗ cánh, cũng không quản trên mu bàn chân đột nhiên lạnh buốt, chắc chắn là do ấu tể ở bên ngoài đợi quá lâu nên bị lạnh. Nó phải nhanh chóng quay về tộc đàn, nếu quá chậm, nó chỉ có thể trở thành bức tường thịt ở phía ngoài cùng chắn gió tuyết, như vậy sẽ khiến ấu tể càng thêm lạnh cóng.

Mẹ mới nghĩ, động tác dưới chân nhanh hơn nhiều.

Tống Văn thở phào nhẹ nhõm, quay người giúp gà nhỏ phủi tuyết, cũng đem tuyết đọng trên người quét sạch ra bên ngoài rồi nói: “Khi mày ở đây, đừng phát ra âm thanh.”

Gà vàng nhỏ chớp chớp mắt, theo bản năng muốn kêu kỷ một tiếng đáp ứng, nhưng nghĩ tới Tống Văn nói không thể lên tiếng, liền đổi thành gật gật đầu.

Tống Văn xoa đầu gà nhỏ, khen một câu: “Ngoan.”