Chương 27: Bắt gian

Lục Phong rất tùy ý với anh, giơ tay ra hiệu cho Tiểu Vệ mang đến một loạt rượu, nói: “Tới đây, ngồi xuống bồi tôi uống vài chén.”

Thẩm Cận nhìn thấy rượu có nồng độ không thấp, “Tôi lái xe tới.”

“Lái xe thì tìm người lái thay!” Lục Phong không để bụng, “Nếu không tôi giúp cậu tìm. Lần trước cậu đi không một lời tạm biệt, hai ta cũng chưa uống vài chén. Lần này, cậu đến nhận phạt đi!”

Thẩm Cận không có cách nào, đành ngồi xuống bồi Lục Phong uống hai ly.

Khi uống nhiều rượu, Lục Phong nói nhiều hơn, “À đúng rồi, lần trước cái tên trai trẻ đó trông cũng không tệ, không ngờ cậu lại khen hắn là người đàng hoàng.”

Thẩm Cận sửa lại, “Cái gì mà tên trai trẻ, người ta tên là Lâm Trạch.”

“Được được được, Lâm Trạch thì Lâm Trạch.”

Lục Phong vẫy tay, đuổi cậu trai đang dựa vào người ra xa, rồi thần bí hề hề dịch mông tiến lại gần, “Này! Có người nói bên cạnh cậu đang nuôi một tiểu minh tinh, có người hỏi tôi người đó đang ở vị trí nào.”

Thẩm Cận: “……”

Thẩm Cận uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Đúng là có một người.”

“Ha!” Lục Phong ôm bả vai Thẩm Cận, “Thật là có à! Mang ra cho tôi xem nào.”

“Không được! Cậu muốn gặp hắn làm gì?” Thẩm Cận không vui.

Lục Phong có chút bực bội nhưng kiềm chế, “Có gì mà không thể thấy, đều là con người với nhau, lại không phải đồ sứ chạm vào là vỡ! Cưng hắn như vậy! Hay là cậu ghét bỏ tôi, cố ý không muốn mang ra ngoài cho tôi xem.”

Thẩm Cận không biểu cảm gì, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, chính là ghét bỏ cậu. Cậu là người như thế nào, hắn còn nhỏ tuổi, không thể để cậu dạy hư hắn.”

“Thẩm Cận, anh em quan trọng hay người tình quan trọng hơn? Tôi còn coi cậu là bạn.” Lục Phong bực bội dậm chân nói: “Tôi mặc kệ, cậu không trượng nghĩa gì hết, phải phạt! Phạt ba ly.”

Thẩm Cận lần này không dài dòng, ngửa đầu uống liền ba ly.

“Ai ai ai……” Hành động này làm Lục Phong kinh ngạc, “Thật sự uống hết sao? Rượu này nặng lắm, cậu thật sự dám uống cạn ba ly trong một lần!”

“Thôi thôi, tôi đùa cậu thôi.”

Trong mắt nhóm người này, hôn nhân là lợi ích, tình yêu là xa xỉ, không có lợi ích thì không đến với nhau.

Đối với họ, người tình chỉ là chuyện tạm bợ, khi cánh cửa đóng lại, khi màn giường kéo xuống, con người thật mới lộ ra. Bình thường ở bên ngoài, ai cũng làm việc của mình, thực chất không khác gì một cuộc tình một đêm.

Thẩm Cận không muốn so sánh Mạnh Lạc với những người này, vì vậy Lục Phong càng không thể hiểu.

“Không cho xem thì thôi, giấu kỹ như vậy, chắc là đại mỹ nhân rồi!”

Thẩm Cận càng che giấu, Lục Phong càng tò mò.

Nhưng thấy Thẩm Cận sắc mặt không tốt, Lục Phong đành dừng lại.

“Thôi, không nói chuyện đó nữa.” Lục Phong vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của Tiểu Vệ, quay đầu nói: “Khoảng thời gian trước cậu sao đột nhiên ra tay với nhà họ Mạnh, Mạnh Mặc Vũ không phải là đàn em của cậu sao? Sao lại ra tay với nhà hắn!”

“…… Hắn đã làm ra chuyện sai lầm, cần phải dạy cho hắn bài học.” Thẩm Cận mặt âm trầm, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa.

Lục Phong bĩu môi, “Bài học này lớn quá rồi, vì miếng đất kia, Mạnh gia mất hơn hai trăm triệu.”

“Mạnh Mặc Vũ ra nước ngoài rồi!” Lục Phong chế nhạo, “tên đó không phải thích cậu sao? Hắn có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức gì mà đến nỗi phải chạy ra nước ngoài trốn chứ.”

Lục Phong đôi khi thật sự ghen tị với Thẩm Cận, đào hoa đến mức, nam nữ đều thích anh.

"Đừng nói với tôi về hắn ta, đó là việc của chính hắn." Thẩm Cận cắn điếu thuốc trong miệng, dùng sức nghiền, một điếu thuốc bị anh cắn đến méo mó, "Mất có hai trăm triệu còn là tiện nghi cho hắn!"

"Nghiêm trọng như vậy!"

Thẩm Cận không nói gì.

"Thôi, chúng ta chuyển sang chủ đề khác." Lục Phong thấy Thẩm Cận không muốn tiếp tục thảo luận, liền bắt đầu nói về cổ phiếu và trái phiếu...

Thẩm Cận tuy không cử động, nhưng toàn bộ quá trình đều thất thần.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ vest đen tiến vào, tóc xoăn và mang vẻ lai tây, đôi mắt màu nâu nhạt.

Người đàn ông vừa bước vào, ánh mắt liền sắc bén quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lục Phong, tiếp theo bầu không khí lập tức trở nên có chút căng thẳng và không thoải mái.

Lục Phong vừa nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đến, liền lập tức trốn sau lưng Thẩm Cận, miệng nhỏ giọng nói: "Thẩm Cận, cho tôi trốn nhờ, đừng để anh ta lại gần đây."

Người đàn ông thấy Lục Phong liều mạng trốn sau lưng Thẩm Cận.

Dưới ánh đèn mờ, người đàn ông nhấc chân bước đến, ánh mắt chuyển qua trên mặt Thẩm Cận, bình tĩnh nói: "Tránh ra ——"

Lời này nói ra chẳng hề khách khí chút nào, Thẩm Cận có chút không vui, liền không nhúc nhích.

"Anh là ai?" Anh ngồi lười biếng, tay kẹp điếu thuốc đặt trên đầu gối.

Người đàn ông nhìn người trốn sau lưng Thẩm Cận, nhíu mày, "Đưa người phía sau cậu ra, tôi tìm cậu ta!"

Thẩm Cận hơi ngửa người ra sau, đánh giá người đàn ông, sau đó trở tay kéo người đang trốn tránh phía sau ra, vỗ vỗ vai Lục Phong, hướng về phía người đàn ông lai Tây gật cằm nói: "Lục Phong, người ta tìm cậu đấy! Ra nói chuyện cho rõ ràng."

Bị lôi ra, Lục Phong không còn vẻ tự nhiên, có chút câu nệ đứng dậy nói với mọi người xung quanh: "Các cậu đi ra ngoài, đều đi ra ngoài hết đi..."

Mọi người lần lượt nối đuôi nhau đi ra ngoài ——

Toàn bộ phòng bao nhanh chóng được dọn sạch, Tiểu Vệ trước khi đi không cam lòng mà quay đầu nhìn một cái, mới cắn môi rời đi.

Phòng bao bị quét sạch, không còn những tiểu thư thiếu gia nhộn nhịp, bầu không khí có chút tẻ nhạt là không thể tránh được.

Thẩm Cận trên mặt là bộ dáng không quan tâm, nhìn chằm chằm hai người kia.

Thấy Thẩm Cận nhìn mình, người đàn ông nhướng mày, chỉ vào anh hỏi Lục Phong: "Cậu ta là ai?"

Lục Phong có chút thành thật mà cúi đầu, "Tôi... bạn của tôi."

Sợ người đàn ông không tin, lại lặp lại: "Tôi tìm cậu ta uống rượu, anh cũng thấy rồi, gọi không ít người đến."

Nghe xong lời Lục Phong, ánh mắt của người đàn ông ban đầu giảm bớt sự áp lực, nhưng sau đó lại tăng lên. Tuy rằng cảm xúc vẫn không biến đổi nhiều.

Hắn trừng mắt nhìn Lục Phong một cái, có chút cứng nhắc xin lỗi Thẩm Cận: "Xin lỗi, đã làm phiền cậu."

Người đàn ông đưa tay thon dài ra, từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho Thẩm Cận, sau đó nói một câu tiếng Trung không mấy chuẩn xác: “Tôi tên là Charles, hy vọng sau này có thể giúp đỡ cậu.”

Thẩm Cận nhìn Charles một cái, sau đó mới dời mắt xuống tấm danh thϊếp.

Đó là một tấm danh thϊếp tinh xảo màu đen vàng in hoa, cảm giác tương tự như thẻ hội viên của Kim Đình. Nếu Thẩm Cận đoán không nhầm, thì ông chủ đứng sau Kim Đình có thể chính là Charles.

Nếu thật sự là như vậy, thì Lục Phong gặp rắc rối lớn rồi.

Thẩm Cận nhìn Lục Phong với ánh mắt thương hại, rồi đứng dậy nói: “Thẩm Cận.”

Charles sửng sốt, bắt tay Thẩm Cận, rồi nói: “Tôi biết cha của cậu, từng nghe ông ấy nhắc về cậu, không biết ngài Thẩm lão gia có khỏe không?”

Cha mẹ Thẩm Cận gần đây đều phát triển ở nước ngoài, nếu có hạng mục hợp tác với người nước ngoài như Charles thì cũng không có gì kỳ lạ.

Thẩm Cận cười mà như không cười, nói: “Tôi cũng không rõ nhà tôi hiện giờ ở đâu, đã lâu rồi tôi không gặp họ, bọn họ cũng đã lâu không về nước.”

Charles có chút kinh ngạc, ánh mắt rối rắm, “Tôi không biết chuyện này…”

Lục Phong biết Thẩm Cận không có mối quan hệ tốt với cha mẹ, liền kéo hai người ngồi xuống, cười nói: “Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta chơi bài thêm một lát! Tôi cược mười vạn…”

Ngay lúc đó điện thoại của Thẩm Cận vang lên, anh cúi đầu xem là Mạnh Lạc gọi, liền lắc lắc điện thoại từ chối Lục Phong, “Không được, ở nhà có người thúc giục, tôi phải về.”

“Ai! Đừng đi mà, ở lại thêm một chút.” Lục Phong nắm lấy tay Thẩm Cận, nhỏ giọng cầu xin: “Tốt xấu gì cũng đem tôi đi theo với.”