Chương 6.1: Khuất nhục

“Lục tổng không chỉ là tổng giám đốc một công ty, mà sản nghiệp ngài ấy không dừng ở Kinh Thị, rất nhiều chỗ trong và ngoài nước đều có tài sản. Ngài ấy là ông vua không ngai của Kinh Thị, cũng là người mà sinh viên bình thường như ngài không thể chống lại. Tôi hy vọng Trương tiên sinh đừng giãy giụa vô ích nữa, để tránh làm mình bị thương.”

Lời Lâm trợ lý nói đánh vỡ giãy giụa cuối cùng trong nội tâm cậu.

“Vậy tôi cứ như vậy từ bỏ chính mình, làm một con chim hoàng yến được bao nuôi, là ký sinh trùng dựa vào người khác?” Tiếng nói Trương Uyên có chút thống khổ.

“Tòa tứ hợp viện này là nơi Lục tổng ở nhiều nhất, người từng vào sân này không vượt qua con số 20, ngài là người thứ hai mươi.”

Trương Uyên ngẩn người, “Này thì có thể chứng minh cái gì? Hắn làm gì thì làm, liên quan gì tới tôi?”

“Căn nhà nói có thể nói là lãnh địa riêng của Lục tổng, ngoại trừ người ngài ấy chấp nhận, thì không cho phép người khác tiến vào. Có chuyện gì thì sẽ đi tới chỗ khác, ví dụ như khi Hải Lan mà ngài ở lúc trước. Cho nên ngài đừng quá lo lắng, tuy cách Lục tổng biểu đạt có chút không thích hợp, nhưng có thế thấy, hiện tại cách ngài ấy đối xử với ngài khác với trước đây, ngài và những người khác cũng khác. Không phải tuyệt vọng như ngài tưởng tượng đâu.”

Nói xong những lời này bọn họ cũng tới cổng, Lâm trợ lý gọi tài xế đưa cậu về trường.

“Đi rồi?”

Lâm trợ lý trở lại nhà ăn, quả nhiên gặp được ông chủ đang chờ.

“Tôi đã sắp xếp tài xế đưa ngài ấy trở về.” Ông cung kính nói.

Chỉ thấy trên mặt hắn không còn tức giận như trên bàn ăn lúc nãy mà là sự chắc chắn nắm lấy được.

“Tnh tinh tinh.”

Chuông điện thoại vang lên đánh gãy ý tưởng cướp đoạt trong lòng Lục Minh, hắn tiện tay nhận điện thoại.

“Nè, Mã Triết Viễn mới thành lập trang viên, cậu tới chơi đi, còn được ngâm suối nước nóng nữa đó.”

Kiều Cảnh Minh vui vẻ nói.

“Ừ đưa địa chỉ cho Lâm Nam, một hồi nữa tôi sẽ đến, đô đô đô…” Lục Minh không nói lời vô nghĩa, cúp điện thoại liền đi tới phòng để quần áo.

Nơi này là trang viên trong núi vùng ngoại ô, nói là trang viên cũng không khoa trương, bên trong không chỉ có các phương tiện giải trí mà thậm chí còn có một khu đua ngựa chiếm diện tích không nhỏ.

Ăn nhậu chơi bời đều có thể thực hiện ở đây.

Khi Lục Minh đến thì đã sắp bắt đầu tiệc tối, hắn không có kiên nhẫn với chuyện này, nên tìm cớ đi tới suối nước nóng bên kia trước, ngâm mình ở suối nước nóng lộ thiên nhắm mắt thư giãn.

Bỗng nhiên, suối nước nóng yên tĩnh có âm thanh người đi vào hồ nước.

Vốn dĩ hắn không tính để ý, nhưng tiếng nước càng ngày càng gần, nên hắn phải bực bội mở mắt ra. Nương theo hơi nước mông lung, có thể nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh đang đi tới chỗ hắn.

Vị trí hắn khá khuất, vừa vặn ở sau sườn một cái cây giả, người hắn dựa sau, lại có hơi nước che đậy, nên không khiến người khác chú ý.

Mà người này lại chuẩn xác đi tới chỗ hắn, không biết là đồ chơi của ai đây.

Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của hắn có chút bực bội, lại gặp được chuyện này, sự táo bạo trong lòng không có chỗ phát tiết. Không đợi thiếu niên đi đến trước mặt, hắn bỗng nhiên đứng dậy, bắt được tay người nọ.