Chương 7.2

Lúc trước kịch liệt làm Trương Uyên ngủ rất sâu, mặc dù bị ôm lên xe cũng không có cảm giác, một giấc ngủ tới sáng hôm sau.

Cậu mở mắt thì nhìn thấy căn phòng xa lạ nên hơi ngây người, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc còn chưa tỉnh táo.

“Cửa bên phải là phòng để quần áo. Tự em tìm quần áo mặc đi. Sau này em muốn mặc quần áo gì thì nói với Lâm Nam, đừng tự mua những đồ lung tung, mặc không thoải mái.”

Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên ở bên tai, cùng với cái hôn mυ"ŧ mềm nhẹ, giống như tình nhân.

Cậu tùy tiện tìm đồ ở nhà phục tròng lên liền nằm trên giường tiếp chơi điện thoại. Lục Minh cũng ở chỗ không xa xử lý một số công việc. Hai người bình yên với nhau hiếm thấy, dường như giằng co ngày hôm qua căn bản không tồn tại.

Một ngày nghỉ ngơi cho cơ thể cậu cơ bản khôi phục, bởi vì nơi này cách trường học không tính là gần, nên Trương Uyên sớm đã rời giường ngồi xe đi đến trường. Thoát khỏi l*иg sắt, cậu cảm thấy cả người thả lỏng.

“A Uyên, hôm qua sao anh về sớm?” Một buổi sáng học hành kết thúc, bốn người hẹn ở nhà ăn cùng nhau ăn cơm trưa.

“Nhà họ hàng có chút việc đột xuất kêu anh qua, nên anh về trước.” Trần Duy là người bạn đầu tiên cậu quen ở đây, cũng là người bạn tốt nhất, cậu không muốn nói tình hình của mình nên chỉ có thể nói dối lần nữa.

“Là trong nhà có chuyện gì sao? Sao em nghe người phụ trách nói anh muốn rút khỏi ký túc xá?”

“À, anh có mua nhà bên ngoài ở chung với con của họ hàng nên anh không ở ký túc xá nữa.”

Nói dối một lần thì cần phải có nhiều lần nói dối nữa. Dù cậu cảm thấy thẹn với sự quan tâm của bạn bè, nhưng cậu càng không muốn vì mình mà bạn mình gặp rắc rối.

Ba người không hẹn cùng nhìn Trương Uyên đang cúi đầu lùa cơm. Mọi người rất thông minh, loáng thoáng có thể cảm giác được người bạn này hình như đang gặp khó khăn gì đó.

“Vậy anh đừng rút khỏi ký túc xá a, anh có thể giữa trưa lại đây nghỉ ngơi một hồi, hoặc là trường học có chuyện gì quá muộn thì cũng có thể ở ký túc xá. Người kia lại không phải con nít, không cần anh mỗi tối phải ôm ngủ.”

Thiệu Thành không muốn cậu đi nên thoải mái hào phóng nói ra.

Trương Uyên nghe lời này nhịn không được cứng đờ, không thể không nói chân tướng đã được tiết lộ một nửa. Nhưng hắn không phải là em bé to xác sao, buổi tối còn phải ôm ngủ.

“Vậy ok, để anh nói với người phụ trách không rút khỏi ký túc xá.”