Chương 8.2

Học xong các môn trong ngày, bốn người ít khi có thời gian tập hợp. Tuy đều học chung trường nhưng chuyên ngành khác nhau nên họ rất ít gặp mặt.

“Anh hai, chiều đi ra ngoài chơi không? Vừa khéo không có tiết, chúng ta cũng đã lâu không đi ra ngoài chung.” Giọng nói Thiệu Thành vẫn tùy tiện như ngày nào.

Trương Uyên hơi do dự, cậu muốn đi mà lại sợ Lục Minh chỉnh mình.

“Nghe nói Bắc Thành mới mở cửa hàng game, không ít thứ thú vị, chúng ta có thể đi xem.” Trần Duy lên tiếng đúng lúc làm Trương Uyên càng không chịu nổi dụ hoặc, chỉ phải gật đầu đồng ý.

Ăn xong cơm trưa, bốn người liền ngồi trên xe Trần Duy tới Bắc Thành. Mấy ngày nay bị khống chế vẫn làm cậu có chút bất an, nghĩ nghĩ xong cậu nhắn tin cho tài xế:

"Anh Vương hôm nay không cần tới trường đón tôi, buổi chiều tôi đi chơi với bạn nên tôi sẽ tự bắt xe về."

Trương Uyên biết tài xế khẳng định sẽ nói cho Lục Minh, mà này cũng coi như là một phép thử.

Quả nhiên, chưa chờ tài xế trả lời thì đã cậu đã nhận điện thoại của Lục Minh.

“Em ở đâu? Khi nào về? Buổi tối anh sẽ kêu tài xế đi đón em.” Giọng nói Lục Minh nghe không ra vui hay buồn, cậu có chút căng thẳng.

“Ở Bắc Thành mới mở cửa hàng game nên tôi chơi với bạn một lúc, cơm nước xong sẽ liền trở về. Lúc về tôi sẽ gọi điện cho tài xế.”

Trương Uyên tận lực làm giọng nói mình có vẻ bình tĩnh tự nhiên.

“Ừ, đừng về quá muộn.” Hắn nói xong liền cúp điện thoại.

Trương Uyên cứng đờ ngón tay, không biết này có tính là qua rồi chưa.

“A Uyên, tới thử xem VR này đi, rất thật đó.” Trần Duy ở cách đó không xa kêu cậu.

“Tới đây.” Thật vất vả mới được đi chơi, tạm thời không nên nghĩ nữa.

Một buổi trưa vui vẻ luôn trôi quá nhanh, chỗ ăn cơm chiều bốn người cũng không đi xa, là tiệm cơm nhà làm Trần Duy đề xuất. Tiệm cơm chiếm diện tích không nhỏ, trong sảnh còn xây một hồ nuôi cá nhỏ.

“A Uyên, trong ao này có cá, chúng ta đi xem đi.” Nói xong Trần Duy liền ôm vai cậu.

Một góc ao cá rất sâu, trên ao là một cây cầu, đầu cầu có thức ăn cho cá tiệm cơm chuẩn bị. Hai người câu được câu không cho cá ăn.

“A Uyên, quan hệ của anh với Lục gia rất tốt sao?” Trần Duy nghiêng đầu nhìn Trương Uyên.

“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Trương Uyên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng hỏi ngược lại.

“Có thể anh chưa phát hiện, quần áo, phụ kiện thậm chí là đồ dùng học tập của anh, đều che kín gia huy Lục gia, là một cái được đánh dấu mơ hồ có chút giống sừng hươu. Hơn nữa, lúc trước anh ở trường chưa từng nói mình có họ hàng gì, mà lần này lại đột nhiên nói phải dọn ra ngoài với con trai họ hàng. Mới nghe đã biết không phải thật.”

Trương Uyên biết những lời mình nói này căn bản không suy nghĩ, nhưng cậu thật sự không biết nên trả lời ra sao.

“Hắn ép buộc anh sao? Mỗi ngày tan học là hắn phái người đón anh về? Anh, là tự nguyện?” Trần Duy thật cẩn thận hỏi.

“Anh cũng không biết bọn anh có quan hệ gì, xem như tình nhân đi.”

Biết không thể gạt được, Trương Uyên dứt khoát bất chấp tất cả nói.

“Sao anh phải làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn? Thoạt nhìn anh không giống người thiếu tiền mà? Hay anh có khó khăn gì, chúng ta có thể giúp anh, anh không cần phải làm vậy.” Trần Duy có chút kích động.

“Đừng nghĩ anh tốt đẹp thế, em thấy anh không thiếu tiền cũng chỉ vì nửa năm trước anh đã được hắn bao nuôi. Một khoảng thời gian trước hắn có thể là đột nhiên phiền chán, cho anh phí chia tay.”

“Nếu đã cho anh phí chia tay rồi thì chứng minh hai người đã không còn quan hệ, vậy thì sao…” Trần Duy đang nói đột nhiên im bặt, bởi vì y nghĩ tới.

Làm con trai Trần gia y thật ra rất thông minh, liên tưởng một chút Trương Uyên từ khi nào bắt đầu không trở về ký túc xá là có thể biết, là lần đó đến trang viên vùng ngoại ô.

“Là lần đó em dẫn anh đến trang viên đúng không? Thật ra anh không tự nguyện đúng không? Hắn uy hϊếp anh?” Giọng nói Trần Duy mang theo sự cầu xin mà chính y chưa phát hiện ra, y mờ mịt nhìn về phía Trương Uyên.

Trương Uyên không nói gì, chỉ yên lặng quay đầu đi.

Nhưng mà, lúc này không cần cậu nói gì thì sự trầm mặc đã làm Trần Duy áy náy vô cùng.

Chính mình luôn mồm chất vấn thì tính là gì? Rõ ràng y mới là tên đẩy thiên sứ đến cho ác ma trong vực sâu, mà còn dõng dạc ở chỗ này làm chúa cứu thế. Thật đáng chê cười.

Nhưng tại sao lại thành ra như vậy? Rõ ràng y chỉ thích cậu mà thôi, y chỉ là đưa hết những thứ y tưởng rằng là tốt đến trước mặt cậu mà thôi, tại sao lại như vậy. Do y không có tiền như Lục Minh sao?

Trần Duy hối hận, hối hận đã từng kiên trì không muốn đi theo sắp xếp của gia đình, hối hận mình một hai phải làm họa sĩ xuất sắc nhất.

Nếu y là người thừa kế tương lai của Trần gia thì có phải y không cần thống khổ như bây giờ? Và cũng có thể làm chút gì đó cho người mình thích, mà không phải ở chỗ này bày ra dáng vẻ chúa cứu thế một cách bất lực?