Chương 24: Ảnh chụp chung với Ngô Húc

Học cấp ba tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng trong trường học việc yêu sớm lại có rất nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập hoặc là phát sinh chuyện mang thai, trường học đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thần Mộ từng nhận được rất nhiều lời thổ lộ của nữ sinh, nhưng hắn đều cự tuyệt, không có ngoại lệ.

Bởi vì ở trong lòng hắn, ngoại trừ Thôi Vũ Oanh, rốt cuộc không chứa nổi người khác.

Nhưng Thôi Vũ Oanh, lại chưa bao giờ đem hắn để ở trong lòng.

Trong ba năm học trung học, có rất nhiều nam sinh khác theo đuổi Thôi Vũ Oanh, điều này làm cho Thần Mộ rất sợ hãi, nhưng hắn lại bất lực.

Lúc này, trong lòng của hắn lại toát ra những ý nghĩ lúc trước.

Nếu có thể nhốt cô lại thì tốt rồi, để cô chỉ nhìn một mình hắn, chỉ cười với hắn, chỉ ở bên hắn….

May mà, Thôi Vũ Oanh không đáp ứng bất luận kẻ theo đuổi nào.

Cô không thích hắn, nhưng cũng may... cô cũng không thích người khác.

Hắn còn có cơ hội, sớm muộn có một ngày, cô sẽ thích hắn, nhất định!

Vì vậy, Thần Mộ từ cấp ba đến đại học đều rất bình thường.

Trong vài năm qua, Thần Mộ đã chăm chỉ thu hút sự chú ý của Thôi Vũ Oanh, nhưng bất kể hắn có làm gì thì dường như Thôi Vũ Oanh cũng chỉ coi cũng chỉ coi hắn như một cậu học sinh bình thường.

Mãi cho đến hơn bốn tháng trước, Thần Mộ mới lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm với Thôi Vũ Oanh.

Vốn dĩ Thần Mộ đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Thôi Vũ Oanh từ chối, hắn đang suy nghĩ xem mình nên làm gì để có được cô sau khi bị cô từ chối.

Thật bất ngờ, Thôi Vũ Oanh đã đồng ý.

Thần Mộ vốn tưởng rằng nếu Thôi Vũ Oanh đồng ý tỏ tình, nhất định đối với hắn có ấn tượng tốt.

Nhưng dần dần, Thần Mộ phát hiện ra rằng Thôi Vũ Oanh thực sự không thích hắn.

Nhưng hắn nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cô gắng thì sớm muộn gì Thôi Vũ Oanh gì cũng sẽ yêu mình.

Nhưng cô... vẫn đề nghị chia tay...

Hơn nữa, cô cũng đã yêu một người khác và muốn chia tay với hắn vì người đó...

Nghĩ đến việc Thôi Vũ Oanh sẽ ở bên người khác, Thần Mộ ghen đến phát điên...

Cho nên vào lúc Thôi Vũ Oanh đề nghị chia tay với hắn, ý nghĩ đã tồn tại mấy năm trước lại đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Nhốt lại... Hắn muốn nhốt cô lại, để cô chỉ thuộc về hắn.

Vì vậy, vào ngày hôm đó, Thần Mộ đã thực hiện ý tưởng đã tồn tại trong nhiều năm.

Nghĩ đến Thôi Vũ Oanh bây giờ chỉ thuộc về mình, tâm tình Thần Mộ tốt lên rất nhiều.

Hắn tiếp tục lật xem album ảnh, nhìn ảnh chụp Thôi Vũ Oanh đang tươi cười, chính hắn cũng không nhịn được nở nụ cười.

Dáng vẻ của Thôi Vũ Oanh từ sơ trung đến đại học hắn đều đã nhìn thấy, cái ảnh bên trong album này cũng không có gì đặc biệt, nhưng Thần Mộ vẫn nhìn ngắm đầy say sưa.

Cho đế khi hắn lật đến một bức chụp ảnh chung......

Trong tấm ảnh, một nam một nữ sóng vai đứng đấy, một bàn tay thiếu nữ giơ lên chào, một tay còn lại khoác lên cách tý của thiếu niên.

Cô cười rất vui vẻ, nhưng cô không nhìn về phía ống kính, mà là nhìn về phía thiếu niên đứng bên cạnh mình, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Đây là album ảnh của Thôi Vũ Oanh, thiếu nữ trong tấm ảnh dĩ nhiên chính là Thôi Vũ Oanh.

Mà người đàn ông trong bức ảnh này chính là học trưởng mà Thôi Vũ Oanh thầm mến, Ngô Húc.

Tâm tình của Thần Mộ lập tức rơi xuống vực sâu, hắn tháo bức ảnh bên trong album ra, dùng kéo cắt thành hai nửa.

Ngay sau đó, Thần Mộ liền cắt lát nửa tấm ảnh còn lại có hình Ngô Húc.

Sau khi cắt nát ảnh chụp và vứt vào thùng rác xong. Cỗ cảm giác đố kị trong lòng Thần Mộ vẫn không thể nào tiêu tán được.

Hắn tiếp tục lật album ảnh, nhưng bên trong album đã không còn ảnh chụp của Thôi Vũ Oanh, những ảnh chụp được cất ở vài trang sau đều là ảnh của Ngô Húc.

Có tấm thoạt nhìn như là chụp lén, có tấm thoạt nhìn như là tự chụp, cũng có tấm là do cô chụp.

Thần Mộ lấy tất cả những bức ảnh này của Ngô Húc từ trong album ra, sau đó cắt chúng thành nhiều mảnh, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, Thần Mộ tìm một cái chậu khác, cho các mảnh ảnh vào đó rồi châm lửa.

Nhìn những tấm ảnh kia từng chút một bị đốt thành tro, những đố kị trong lòng Thần Mộ cũng bớt đi một ít.

.

*** Nhìn máy tính và điện thoại quá nhiều rất mỏi mắt...

Thực sự sợ bị cận thị