Chương 30: A Oanh, chúng ta cùng tắm đi

"Bởi vì tôi dùng dầu gội đầu của anh, sữa tắm của anh." Thôi Vũ Oanh vốn không định nói chuyện, nhưng bởi vì Thần Mộ tiến đến gần, cô sợ hắn lại muốn làm, lúc này mới trả lời một câu.

Cô vừa dứt lời, Thần Mộ liền lập tức hỏi: "Em không thích sao? Vậy có cần anh mua cái mới cho em dùng hay không, em sữa tắm và dầu gội đầu bình thường dùng là loại nhãn hiệu gì?"

Thôi Vũ Oanh khoát tay, "Không cần, không cần phải phiền toái như thế."

Dù sao cô cũng sắp rời khỏi đây rồi, những thứ này cũng không có gì đáng để ý.

Thôi Vũ Oanh nghĩ, chỉ cần đợi một hai ngày, Thần Mộ đi ra ngoài, cô liền trực tiếp rời đi nơi này, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Cô chỉ cần trong khoảng thời gian này giả vờ ngoan ngoãn, ổn định tâm tình của Thần Mộ, không để cho hắn làm chuyện gì đáng sợ là được, nhẫn nhịn hai ba ngày, cô có thể chịu đựng được….

......

Ba ngày sau ——

Không như mong muốn, ròng rã ba ngày trôi qua, Thôi Vũ Oanh vẫn không thể nào tìm được cơ hội chạy trốn.

Bởi vì ba ngày nay Thần Mộ không ra ngoài nhiều lắm, thỉnh thoảng ra ngoài một lần, mấy phút sau lại trở về, căn bản cô không có cơ hội trốn thoát.

Trong ba ngày này, mỗi ngày bọn họ đều sẽ làʍ t̠ìиɦ, trên giường, trên ghế sa lon, trên ghế, chỉ cần Thần Mộ muốn làm, liền sẽ kéo Thôi Vũ Oanh cùng nhau điên cuồng.

Thể lực Thần Mộ rất tốt, lại thêm bình thường hắn thường xuyên rèn luyện, tự nhiên không cảm thấy làm nhiều sẽ mệt mỏi.

Nhưng Thôi Vũ Oanh không giống như vậy, cô rất ít khi vận động, vì bảo trì dáng người, cô lựa chọn nhịn ăn thay vì tốn sức, điều này khiến cho cô không chịu được "Vận động" quá mức kịch liệt.

Vì vậy, Thôi Vũ Oanh không muốn ở lại đây thêm một ngày, nhưng nếu Thần Mộ không ra ngoài một ngày, cô sẽ phải ở lại đây thêm một ngày nữa...

"Anh......"Thôi Vũ Oanh không biết nên mở miệng như thế nào.

Thấy cô như vậy, Thần Mộ vô cùng nghi hoặc, "A Oanh, em sao vậy?"

"Cái kia......"

Sau nhiều lần do dự, Thôi Vũ Oanh vẫn lựa chọn hỏi, "Gần đây anh không có việc gì sao? Anh không cần làm việc hoặc là đi ra ngoài chơi với bằng hữu sao?"

Thần Mộ nghe vậy sửng sốt một lát, lúc này mới trả lời: "...... Không có việc gì, anh muốn để ở nhà cùng em."

Nghe Thần Mộ nói như vậy, sắc mặt Thôi Vũ Oanh thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Nếu hắn vẫn không ra khỏi cửa, cô làm sao mà trốn được......

Suy tư một hồi, Thôi Vũ Oanh lại nói: "Anh không đi làm, anh lấy đâu ra tiền nuôi tôi vậy?"

Trực tiếp hỏi hắn khi nào mới ra cửa, liền thật sự là quá rõ ràng, cho nên Thôi Vũ Oanh lựa chọn phương pháp hỏi vòng vo này.

Hơn nửa tháng trước Thần Mộ cũng đã tốt nghiệp đại học, đối với việc sau khi Thần Mộ tốt nghiệp có tìm được việc làm hay không, lúc trước Thôi Vũ Oanh không rõ ràng lắm, cũng không hỏi qua.

Nhưng bây giờ, cô cần phải hỏi một chút......

Nghe được Thôi Vũ Oanh hỏi như vậy, Thần Mộ vội nói: "A Oanh, em yên tâm, anh tuyệt đối nuôi nổi em, em muốn cái gì anh đều sẽ mua cho em."

Lời này vừa nói ra, khiến cho Thôi Vũ Oanh cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào.

Đúng là như vậy, có thể ở được một căn nhà như vậy, chắc hẳn cũng sẽ không thiếu tiền, chỉ là......

"Thần Mộ, căn nhà này... sao trước đây tôi chưa từng nghe anh nói, đây là mẹ anh mua cho anh sao?" Thôi Vũ Oanh rất nghi hoặc, với bối cảnh gia đình Thần Mộ, sao hắn ta có thể ở căn nhà này?

Lần này Thần Mộ trầm mặc hồi lâu, mới trả lời: "Chuyện này... sau này em sẽ biết."

Hắn vốn thật sự không thể ở nổi một căn nhà như vậy, nhưng mà......

Nhớ tới người kia, trên mặt Thần Mộ ngay lập tức không còn ý cười, nếu như có thể mà nói, cả đời này hắn đều không muốn gặp lại bọn họ.

Nhưng không có biện pháp, hắn cần tiền, cũng cần thế.

Chỉ cần như vậy, hắn mới có thể đem Thôi Vũ Oanh nhốt lại, không khiến cho người khác phát hiện, cũng không cho cô trốn.

Bất quá hắn không có ý định tiếp tục suy nghĩ những chuyện không vui kia, hắn hiện tại, chỉ muốn cùng nàng làm chút chuyện vui vẻ.

Chuyện vui vẻ này, đương nhiên là........

Kết quả là Thần Mộ liền đặt Thôi Vũ Oanh lên sô pha, cùng cô làm đến điên cuồng vui vẻ.

Qua hồi lâu sau, Thần Mộ lúc này mới kết thúc chiến đấu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như trước bắn vào trong tiểu huyệt của Thôi Vũ Oanh.

Qua hồi lâu sau, Thần Mộ lúc này mới kết thúc chiến đấu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như trước đó bắn vào trong tiểu huyệt của Thôi Vũ Oanh.

Đã làm xong một lần, Thần Mộ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, muốn ôm Thôi Vũ Oanh làm một lần nữa, nhưng Thôi Vũ Oanh lại không muốn làm nữa.

"Tôi...... tôi muốn đi tắm...... "Dứt lời, Thôi Vũ Oanh liền cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Nhưng Thần Mộ lại kéo cô lại, kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Vậy A Oanh, chúng ta cùng tắm đi…"