Chương 47: Còng tay

Đợi đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thôi Vũ Oanh cảm giác eo mỏi chân mềm nhũn, cả người đều giống như bị thứ gì đó nghiền qua.

Giữa chân vô cùng đau rát, căn bản là không thể khép hai chân lại, vừa khép lại sẽ có một cỗ cảm giác đau đớn như dòng điện xoẹt qua.

Không có cách nào, hôm qua thật sự cô đã quá mệt mỏi, đầu tiên là lúc chạy trốn tốn rất nhiều tinh lực, hai sau là bị Thần Mộ sau là bị Thần Mộ thao nhiều lần như vậy, lấy tố chất thân thể của cô, căn bản là không thể không mệt mỏi.

Nhìn thấy Thôi Vũ Oanh tỉnh lại, Thần Mộ cười nhẹ nói: "Em đã tỉnh rồi à, muốn ăn chút gì không?"

Vẻ mặt cùng ngữ khí của hắn đều thập phần ôn nhu ấm áp, nhưng bởi vì trận tình ái điên cuồng tối hôm qua, cho nên Thôi Vũ Oanh hiện tại nhìn thấy Thần Mộ đều có chút sợ hãi.

Cho nên Thôi Vũ Oanh liền theo bản năng muốn rời xa Thần Mộ, nhưng cô vừa định chống tay di chuyển thân thể một chút, liền cảm thấy khác thường.

Chỉ thấy trên cổ tay của cô, chẳng biết từ lúc nào, lại có thêm một bộ còng tay màu bạc!

Còng tay đem cả hai tay cô còng lại, bởi vì còng tay hạn chế, hai tay của cô đã không có cách nào mở rộng ra...

Thôi Vũ Oanh quá sợ hãi, phẫn nộ nhìn Thần Mộ nói: "Mau cởi nó ra!"

"Không được nha, nhất định phải đem em khóa lại mới được, chỉ có như vậy, em mới sẽ không chạy trốn, không phải sao?" Ngữ khí và vẻ mặt Thần Mộ vẫn thập phần ôn nhu như trước, nhưng lời hắn nói ra lại làm Thôi Vũ Oanh sởn gai ốc.

Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Thôi Vũ Oanh, Thần Mộ không khỏi có chút không đành lòng, nhưng nghĩ tới sự việc Thôi Vũ Oanh chạy trốn, một chút ý niệm mềm lòng kia liền thoáng chốc biến mất.

Hắn sẽ không để cho nàng chạy lần thứ hai, tuyệt đối không!

Kỳ thật hắn vốn muốn cho Thôi Vũ Oanh đeo xiềng chân, nhưng cân nhắc đến chân Thôi Vũ Oanh bị thương, lúc này mới đổi thành còng tay.

Bất quá có cái còng tay cũng liền đủ, coi như cô chạy ra ngoài, mang theo lại còng tay này cũng thu hút những ánh mắt khác thường, lấy tính cách của cô, chắc chắn sẽ nghĩ cách cởi còng tay ra trước rồi mới chạy.

Nghĩ đến đây, Thần Mộ liền cảm giác an tâm hơn nhiều, dù sao hắn cũng không thể năng thời thời khắc khắc đều quan sát Thôi Vũ Oanh, có cái còng tay này tồn tại có thể tăng độ khó khăn cho việc cô chạy trốn cũng tốt.

Nếu hắn lúc hắn không ở đây, có người thay thế hắn nhìn chằm chằm cô, không cô chạy trốn thì tốt biết mấy…

Dù sao việc này cũng không phải không thể thực hiện được, có tiền là có thể sai khiến cả quỷ thần, có điều bây giờ không phải lúc cân nhắc chuyện này, hắn hiện tại còn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm…

Thần Mộ không nhìn Thôi Vũ Oanh đang cầu xin hắn mở khóa còng tay nữa, hắn đi xuống giường, trực tiếp rời khỏi phòng.

Không quá mấy phút sau, Thần Mộ đã trở về, tiện thể còn mang về một vài thứ.

Vừa đặt túi đựng đồ vật xuống mặt bàn, Thần Mộ liền vén chăn lên, mở hai chân Thôi Vũ Oanh ra.