Chương 7: Anh phải tháo sợi dây thừng này ra trước

“Nhưng tôi còn chưa làm đủ…” Thần Mộ tiến lên, vuốt ve gương mặt Thôi Vũ Oanh, thì thầm vào tai cô: “Được rồi thế này nhé, ngoan ngoãn để tôi làʍ t̠ìиɦ một lần nữa, xong tôi sẽ cho em đi, được không?"

Nhìn bộ mặt của Thần Mộ, Thôi Vũ Oanh chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn, cô đã quen biết Thần Mộ rất nhiều năm nhưng trước khi hai người họ hẹn hò, cô và hắn không có mấy giao lưu.

Có điều ở trong ấn tượng của Thôi Vũ Oanh, Thần Mộ luôn là tia nắng Mặt Trời ấm áp. Hắn là một người chính trực lương thiện. Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn là khi hắn đang giúp đỡ người khác.

Nhưng trước mắt cô lúc này là một vẻ mặt âm trầm, một người đàn ông miệng đầy những lời thô tục, hoàn toàn khác với thiếu niên trước đây chỉ cần nghe vài nói đùa liền đỏ mặt.

Có phải là do con người đều sẽ thay đổi, hay là từ trước đến giờ…. Cô đều chưa từng hiểu rõ hắn.

Nếu biết trước có ngày hôm nay, cô nhất định sẽ không vì sự tức giận nhất thời mà chấp nhận lời tỏ tình của Thần Mộ.

Chỉ là bây giờ cô hối hận cũng vô ích, việc quan trọng nhất hiện tại là tìm cách để có thể rời đi chỗ này…

Thấy một lúc lâu sau Thôi Vũ Oanh vẫn chưa trả lời mình, Thần Mộ lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô: "Làm sao vậy, chưa nghĩ ra à."

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Thôi Vũ Oanh cũng vẫn đáp ứng.

"...... Được"

"Nhưng trước hết anh phải cởi sợi dây thừng này ra đã."

Cô không thể xác định được bây giờ Thần Mộ đang nói thật hay nói dối, nhưng nếu không chấp nhận yêu cầu của hắn, cô sợ sẽ bị hắn nhốt ở nơi này mãi mãi.

Nếu bây giờ cô đáp ứng yêu cầu của hắn, vậy thì ít nhất, cô sẽ không bị trói lại nữa.

Cô cũng có thể tìm cơ hội để chạy trốn….

Nghe được câu trả lời đầy thuyết phục của cô, Thần Mộ mỉm cười:"Yên tâm đi, cho dù em không nói, tôi cũng sẽ tháo sợi dây thừng này ra."

Hắn biết chắc chắn cô sẽ đồng ý chuyện này, tất nhiên, cho dù cô không đồng ý cũng chẳng sao cả, dù cô có đáp ứng hay không, hắn vẫn sẽ tiếp tục thao cô.

Thần Mộ đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, trừ đi thời gian bọn họ nói chuyện mất mấy phút, thì hình như thời gian làʍ t̠ìиɦ của hắn và Thôi Vũ Oanh cũng không dài.

Bởi vì đây là lần đầu tiên quan hệ, thời gian có chút ngắn, chuyện này cũng bình thường, nhưng Thần Mộ đột nhiên cảm thấy tự ti.

Liệu cô có cảm thấy hắn vô dụng vì kết thúc nhanh như vậy không? Có phải người đàn ông mà cô thích có khả năng làʍ t̠ìиɦ rất lâu?

Đi lên tháo dây thừng cho Thôi Vũ Oanh, Thần Mộ thầm nghĩ trong lòng, lần này, hắn nhất định phải thao cô thật lâu, thao thật mạnh để cô không thể xuống khỏi giường.

Thôi Vũ Oanh không biết điều gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo, sau khi thoát khỏi sợi dây thừng, cô lập tức đứng dậy muốn rời khỏi giường.

Nhưng do thời gian cô bị trói rất lâu, tay chân không cử động nhiều, điều này khiến cho chân tay cô trở lên tê dại.

Hơn nữa cô vừa mới làʍ t̠ìиɦ, lại là lần đầu tiên, cho nên hạ thân còn có chút đau nhức, chân vừa chạm vào mặt đất, hai chân tê dại không chống đỡ nổi, lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, cũng may Thần Mộ kịp thời kéo cô lại.

"A Oanh em không sao chứ?" Thấy cô như vậy, Thần Mộ vội vàng đỡ cô lên giường, vẻ mặt vốn âm trầm nay lại tràn đầy lo lắng.

Thôi Vũ Oanh lắc đầu, cười lạnh nói: "Không có chuyện gì, chỉ là quá lâu không nhúc nhích chân của gọi bị tê liệt, không phải đều là do anh ban tặng sao."

"Thật xin lỗi......" Thần Mộ ngoài miệng nói lời xin lỗi nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, xem ra lần sau không cần trói cô như thế này…. Chỉ cần nhốt cô lại là được rồi….

Thôi Vũ Oanh cũng không cảm thấy Thần Mộ đã thực sự biết sai rồi, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi này, "Bàn bạc xong, tôi và anh lại làm một lần nữa, anh liền sẽ thả tôi ra."

Vừa rồi cô vốn định nhân lúc Thần Mộ không chú ý, trực tiếp chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng lảo đảo một cái, không chạy thoát được......

Mà bây giờ trên người cô không có một mảnh vải che thân, không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, trước tiên vẫn lên ổn định tâm trạng của Thần Mộ, nhân cơ hội hắn không chú ý mặc quần áo chạy đi.