Chương 31: Chúng ta ngày hôm qua

Người muốn đem mạng dâng lên cho Đường Ngộ, là Diệp Già Lam của 8 năm trước.

Mà Diệp Già Lam của 8 năm sau, trước những khung cảnh trong quá khứ dần hiện lên, lại cảm thấy mình tựa như vừa trải qua một giấc mơ dài.

Trong mơ, cô và Đường Ngộ dưới ánh đèn đường trao nhau nụ hôn đầu đời, cả tư thế và biểu cảm đều ngây ngô đơn thuần, bên cạnh ngẫu nhiên có mấy thanh niên lêu lổng dừng chân, huýt sáo thành từng trận.

Bánh kem rớt trên mặt đất, hộp đựng nhẫn cũng bị siết nhăn nhúm lại.

Mà giờ phút này lại mở mắt ra, cô không thể không bứt khỏi hồi ức ấy ——

Ánh đèn ngoài hành lang KTV sáng tỏ, hoàn toàn không giống nụ hôn đầu mơ màng âm thầm dưới ánh đèn đường mờ ảo đêm đó.

Đường Ngộ vừa rồi cũng quả thật hôn cô.

Nhưng nụ hôn này, cũng không còn giống nụ hôn đầu tiên ngây thơ ngọt ngào nữa.

Thời gian qua mau

Cô, thiếu nữ thanh xuân mười tám tuổi lúc trước, giờ đây đã biến thành một "chị già" hơn 27 tuổi mất rồi.

Diệp Già Lam tại giây phút này mới mơ mơ hồ hồ nhận ra, hiện tại hai người cô và Đường Ngộ 26 tuổi, đang ở hành lang KTV.

Bên trong cảnh cửa chỉ cần duỗi tay là có thể đẩy ra này, là bữa tiệc liên hoan hữu nghị của khoa ngoại thần kinh và khoa tâm thần của bệnh viện bọn họ.

Cô và Đường Ngộ đã chia tay.

Chia tay 5 năm.

Sự thật cứ liên tiếp quay vòng trong đầu cô.

Diệp Già Lam nắm chặt tay, móng tay ấn vào lòng bàn tay, đau đớn truyền đến, cô mới hoàn toàn phân biệt được đâu là hồi ức đâu là hiện thực.

Đường Ngộ ở trước mặt đã buông tay cô ra, anh hạ tay xuống bên vách tường bên cạnh lại khôi phục tư thế vừa rồi mới gọi điện thoại.

Mấy năm qua đi, trên người anh cơ hồ đã chẳng tìm thấy sự ngây ngô cửa thời niên thiếu nữa rồi, khuôn mặt anh lại càng thâm thúy hơn, chỉ có biểu cảm vẫn như cũ, lãnh đạm mà có chút xa cách.

Diệp Già Lam nghiêng đầu nhìn anh,

Đường Ngộ lúc này hơi hơi cúi đầu, tóc ngắn trên trán che khuất non nửa cái trán, anh nửa khép mắt, không nói lời nào, cũng không quay đầu nhìn cô.

Diệp Già Lam biết anh không thể uống rượu.

Hôm nay say rượu làm loạn, tới ngày mai, có khả năng đã quên sạch chẳng còn mảnh nào rồi.

Cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay bực mình nữa đây.

Diệp Già Lam hít sâu một hơi, sau khi thu tầm mắt lại, cô xoay người một lần nữa đẩy cửa phòng.

Y tá nhỏ bên trong vừa rồi muốn mở cửa lúc này cũng đang giơ tay ra tính mở thử cửa lâng nữa, cửa kéo "Thùng" một cái, tầm mắt hai người chạm nhau.

Bác sĩ nam bên cạnh y tá được cô nàng gọi tới để tăng can đảm “Ai” một tiếng, “Không phải có thể mở ra đây sao…… cô đúng là suy nghĩ nhiều, còn nói là bị quỷ ám, một chỗ náo nhiệt như thế này còn có thể bị quỷ ám sao?”

Bác sĩ nam thở dài lắc lắc đầu, lại vào trong tiếp tục uống rượu vung quyền.

Y tá nhỏ dẩu miệng lên, “Bác sĩ Diệp, cô về khi nào thế?”

Tâm trạng Diệp Già Lam không được tốt, giọng cũng thấp thấp, “Vừa về thôi.”

“Có thấy đồ không sạch sẽ gì không a?”

Cô nàng y tá khoa tay múa chân, “Chính là cái loại bóng đen bay bay trong không khí hay gì gì đó đó……”

Cô nàng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ quỷ thần không thoát ra được.

Diệp Già Lam khô khóc cười: “Không có.”

Cô đẩu cửa ra một chút, nghiêng người đi qua bên người cô nàng y tá.

Cửa phía sau hờ khép.

Diệp Già Lam nghe thấy cô y tá kia lại mơ hồ không rõ hỏi người đứng bên cửa một câu: “Đường, bác sĩ Đường, anh có khỏe không?”

Lời phía sau hoàn toàn bị tiếng nhạc trong phòng áp xuống, không rõ là do giọng Đường Ngộ quá nhỏ hay là do anh căn bản chẳng hề chả lời nữa.

Diệp Già Lam đoán là vế sau.

Khả năng tỉnh rượu của anh rất nhanh, nhưng mà lúc say, lời không hề thích nố chuyện.

Bước chân Diệp Già Lam dừng ở cửa vài giây, sau đó mới lại ngồi trở lại bên cạnh Hứa Luyến.

Cô rót một ly Brandy, sau đó lại cho thêm mấy viên đá vào.

Hứa Luyến tới gần cô, trong tay vì cầm microphone, nên giọng cực to: “Loan Loan, cậu làm sao vậy a?”

Diệp Già Lam không nói lời nào, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Lạnh lẽo hơi đắng, sau khi uống xong, tia cay cay dần dần lan ra.

Hơi nước trong hốc mắt cô cũng lập tức lan ra.

Rõ ràng là cùng một loại rượu, nhưng mà uống ở trong miệng Đường Ngộ và uống trong miệng cô lại hoàn toàn không giống nhau.

Hương vị người nọ hôn còn lưu bên môi cô, chậm chạp không áp xuống nổi.

Diệp Già Lam lại rót một ly, lúc muốn nốc cạn, Hứa Luyến lại giữ chặt tay cô, cô nàng lấy ly rượu khỏi tay Diệp Già Lam, “Tuy rằng ngày mai cậu nghỉ phép, nhưng cũng không thể uống như vậy chứ.”

Vì lời vừa rồi của cô nàng phóng đại lên mấy lần nên toàn bộ người trong phòng đều nhìn qua đây.

Cả trai lẫn gái liếc qua vài lần, liền quyền cũng không dám cắt ——

Bọn họ bệnh viện ôn nhu xinh đẹp diệp bác sĩ, khóe miệng nhấp thẳng, khóe mắt ẩn ẩn có điểm điểm ướŧ áŧ.

Lại hoa đi xuống liền có điểm phân không rõ nặng nhẹ.

Hứa luyến ly đến gần, cho nên xem đến cũng so người khác rõ ràng, nàng vội vàng buông microphone, trừu tờ giấy khăn cho nàng sát nước mắt: “Cong cong, ngươi rốt cuộc làm sao vậy a?”

Bên cạnh không quan hệ nhân sĩ còn ở cho nhau đối diện.

Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, cũng không ai có thể đoán ra cái nguyên cớ tới.

Hứa luyến nghĩ đến nàng là bởi vì tiếp mấy ngày trước đây thân cận đối tượng điện thoại đi ra ngoài, thật cẩn thận mà suy đoán nói: “Ninh trí nói cùng ngươi không thích hợp, không tính toán tiếp tục?”

Bởi vì diện mạo xông ra, hứa luyến còn nhớ kỹ nàng thân cận đối tượng tên.

Diệp già lam không nói lời nào.

Hứa luyến liền cho rằng nàng là cam chịu, xoa xoa nàng bối an ủi nói: “Không có việc gì cong cong, ba điều chân châu chấu không hảo tìm, nhưng là ba điều chân nam nhân đầy đường đều đúng vậy.”

Nàng nói ngẩng đầu nhìn mắt phòng nam các đồng sự, “Ngươi xem cách vách khoa không đều là nam bác sĩ sao.”

Cách vách khoa nam bác sĩ nhóm: “……”

Diệp già lam lại cầm một cái không cái ly, nàng lần này không uống rượu, chỉ đổ ly bạch thủy, phủng ở trong tay chậm rãi uống một ngụm: “Cùng hắn không quan hệ.”

Mới vừa nói xong, môn lại bị đẩy ra.

Diệp già lam không tự chủ được mà nâng hạ mắt.

Không phải đường ngộ.

Vừa rồi ra cửa tiểu hộ sĩ đẩy cửa tiến vào, thấy không khí không giống vừa rồi như vậy náo nhiệt, có chút kinh ngạc hỏi: “Di, sao lại thế này a?”

Cửa ly nàng tiến một cái bác sĩ nâng lên cằm chỉ chỉ diệp già lam bên này.

Ghế lô không ai ra tiếng.

Nhưng là tiểu hộ sĩ trong lòng đã hiểu rõ.

Uống xong đệ nhị nước miếng sau, diệp già lam đem cái ly thả lại trên bàn, nàng giương mắt nhìn quanh hạ bốn phía, “Ta không có việc gì, các ngươi tiếp tục chơi chính mình là được.”

Tuy rằng là nói như vậy, nhưng là vẫn là không ai nói chuyện.

Ở đây nam tính chiếm đa số, vài cái đều là cho diệp già lam đưa quá hoa.

Tuy rằng mỗi lần đều là bị nàng cự tuyệt.

Nhưng là diệp già lam cự tuyệt người cũng cự tuyệt mà có kỹ xảo, uyển chuyển mà liền kia tầng giấy cửa sổ

Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, ngày thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, ít nhất có thể để lại cho đối phương con đường làm bạn bè, như thế, cũng không đến mức để người khác phải xấu hổ.

Lông mi Diệp Già Lam hơi rũ, thấy vẫn không có ai động, dứt khoát tự mình mới bật nhạc vừa bị ai đó tắt đi lên.

Là một khúc tình ca.

Trong phòng bao lại lập tức náo nhiệt.

Diệp Già Lam đem microphone nhét vào trong tay Hứa Luyến, cô chớp chớp mắt, “Luyến Luyến, tớ muốn nghe bài này.”

Hứa Luyến vừa nhìn màn hình.

Cái gia hỏa này.

Là bài 《 mua bán tình yêu》mà hai cô y tá kia vừa hát, vòng đi vòng lại, vòng một vòng, lại vòng tới cái bài này luôn.

Hứa Luyến khụ một tiếng, căng da đầu cất tiếng hát.

Diệp Già Lam nhẹ nhàng dựa vào sô pha, an an tĩnh tĩnh nghe.

Ca từ cô dường như chẳng không hiểu, chỉ có thể nghe thấy mấy chữ tình a yêu a linh tinh thôi.

Càng nghe lại càng khó chịu.

Diệp Già Lam gửi WeChat cho Tô Cẩm Kha: 【 Hôm nay khoa bọn tớ với khoa ngoại thần kinh liên hoan. 】

【 có soái ca không? 】

【 có. 】

【 nhớ giới thiệu cho tớ quen đó, yêu cậu bảo bối! 】

Khóe môi Diệp Già Lam mím lại, sau đó gõ mấy chữ:

【 Đường Ngộ, cậu muốn không? 】

Tô Cẩm Kha đã gửi qua một chuỗi ba chấm siêu dài.

Cô nàng thật sự cảm thấy không thể tin nổi, một hồi lâu mới hỏi lại:

【 cậu ta tới bệnh viện các cậu sao? 】【 ừ. 】

Tô Cẩm Kha không biết nói gì nữa.

Cô nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Cẩm Kha và Đường Ngộ ở bên nhau đến tận khi chia tay.

Chia tay 5 năm, Diệp Già Lam trước nay vẫn không nhắc đến người này.

Tô Cẩm Kha hỏi cũng không dám hỏi, càng đừng nói là nhắc đến trước mặt cô, cô nàng than mấy câu với màn hình di động trước mặt, cuối cùng mới thốt ra được một câu:

【 vậy hôm nay hai người gặp nhau có thấy…… Xấu hổ không? 】

Đương nhiên không xấu hổ, bởi vì, 【 anh ấy uống say. 】

Tô Cẩm Kha: 【 không phải say rượu loạn tính đó chứ? 】

Thật ra so với say rượu loạn tính cũng chẳng khác nhau là bao, đều là uống say làm chuyện không nên cả.

Diệp Già Lam không rep lại.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rõ ràng hôm nay không hao phí bao nhiêu thể lực, nhưng lại mệt như thể muốn tan ra luôn cho rồi.

Bên tai ồn ào, Diệp Già Lam lại buồn ngủ vô cùng.

Lúc cô đang mơ màng, bên cạnh đột nhiên có người gọi cô một tiếng: “Bác sĩ Diệp?”

Diệp Già Lam hơi hơi hé mắt nhìn.

Không biết cô y tá kia ngồi vào đây từ khi nào, cô nàng khụ một tiếng: “Tôi biết hôm nay cô vì sao lại không vui.”

Diệp Già Lam nhíu mày.

“Vừa rồi tôi có thấy bác sĩ Đường ngoài cửa…… Vừa rồi có phải cô tỏ tình với anh ấy bị từ chối nên mới như vậy đúng không a?”

“Bác sĩ Diệp, động tác của cô cũng quá nhanh đi.”

“Bác sĩ Đường còn chưa chính thức nhậm chức đâu, cô đã xuống tay với anh ấy rồi?”

Diệp Già Lam mím môi, không đáp.

Cô lười giải thích.

Cô y tá này hoàn toàn không biết, thật lâu thật lâu trước kia, là Đường Ngộ tỏ tình với cô trước.

Chính là vào đêm sinh nhật hôm đó, sau kho hôn cô rồi, anh dừng lại bên tai cô, như hôn lại như cắn, anh hỏi: “Thích anh không?”

Diệp Già Lam đắm chìm trong sự ngượng ngùng khi mới lần đầu tiếp xúc thân mật với người ta còn chưa hồi hồn, mím môi không chịu đáp.

Người nọ tựa hồ cũng không chờ cô đáp, đè thấp giọng, lại nói mấy chữ, hai người ở gần, khi anh nói, hơi thở ấm áp đều phả vào tai cô, có chút ngưa ngứa.

Anh nói: “Anh thích em.”

-

Sáng thứ 2, Diệp Già Lam đến văn phòng lúc 8h.

Trong văn phòng không có một bóng người, hứa Luyến đi kiểm tra phòng bệnh còn chưa về.

Diệp Già Lam ngồi trên ghế lật lật bệnh án.

Hai trang trước có ghi chép về bệnh nhân mới vào hôm trước, còn có một trang ghi chép về bệnh nhân có ký ức hỗn loạn tới khám hôm qua.

8 giờ rưỡi, cô kẹp bệnh án lại bỏ qua một bên, chuẩn bị tới phòng 301 xem tiểu công chúa.

Lúc đi tới cửa cô lại dừng lại.

Phòng ngoại thần kinh với phòng tâm thần đúng là cách nhau quá gần, cơ bản chỉ cần đi vài bước là có thể đυ.ng.

Tay Diệp Già Lam chạm đến then cửa, do dự vài giây, vừa muốn thu lại, cửa phòng đã bị gõ vang.

“Tiểu Diệp, cháu có ở đây không a?”

Diệp Già Lam nghe ra giọng này, là chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, hơn 50 tuổi, ngày thường đối với vãn bối như bọn họ tương đương hiền hòa.

Cô vội vàng đáp lời, nắm chặt then cửa mở cửa.

Chủ nhiệm Tống quả nhiên đứng ở bên ngoài, “Tiểu Diệp a, giới thiệu đồng nghiệp mới với cháu một chút.”

Ánh mắt Diệp Già Lam còn chưa chuyển, hô hấp đã nghẹn lại.

Khoa giải phẫu thần kinh, đồng nghiệp mới.

Không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.

Môi Diệp Già Lam hơi hơi nhấp thẳng, một hồi lâu mới nhẹ nhàng thả ra, “Chủ nhiệm Ngô……”

Cô không dám chuyển ánh mắt, sợ chạm phải ánh mắt người kia.

“Không cần ngại,”

chủ nhiệm Ngô vỗ vỗ bả vai cô, nhấc chân tiến vào, “Tiểu Đường cũng vào đi, hai người trẻ tuổi các cháu mau làm quen, mau làm quen đi.”

Diệp Già Lam: “……”

Đường Ngộ còn đứng ở ngoài cửa, lời chủ nhiệm Ngô rơi xuống, anh mới không mặn không nhạt đáp một câu câu: “Hôm qua chúng ta——”

Chủ nhiệm Ngô đã chạy tới cửa sổ bên cạnh thông khí, ông kéo cửa sổ ra hơn phân nửa, “Như thế nào, gặp rồi?”

Diệp Già Lam cúi đầu.

Cô nhìn xuống giày Đường Ngộ.

Vẫn là giày trắng như cũ, vạn năm bất biến.

Anh vẫn luôn đi thế.

Ánh mắt Diệp Già Lam dừng phía trên nửa giây.

Sau đó cô nghe thấy Đường Ngộ “Vâng” một tiếng.

Giây tiếp theo, Đường Ngộ nhấc chân tới gần cô nửa bước, anh hơi hơi cúi đầu, dùng giọng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói câu: “Cũng hôn rồi nhỉ?”