Chương 12: Đừng sợ Tiểu Vũ giỏi nhất

Người đàn ông nằm trên giường xem tin tức chú ý thời gian trôi qua, ấn đường nhăn đến lạnh lùng. Sắp 11 giờ, rốt cuộc đi đâu mà trở về lâu như vậy?

Chẳng lẽ chỉ nhắn tin nói dối mình, kỳ thật còn ở bên ngoài chơi? Đợi lát nữa ngủ khóa cửa phòng lại, xem nàng vào như thế nào.

Hắn quyết định chờ nàng đến 11 giờ rưỡi, nếu không trở lại sẽ đi ngủ, ngày mai 9 giờ sáng còn phải mở cuộc họp.

Hắn nhắm mắt nằm một lát, di động đặt ở tủ đầu giường rung lên bần bật phát ra tiếng vang. Hắn lấy qua, gạt nghe máy.

“Còn chưa về?”

“Chú……”

Trong điện thoại âm thanh nàng run run rẩy rẩy, lại rất suy yếu, tựa hồ đã phải chịu kinh hách.

Tề Dật Viễn nghe được âm thanh chưa bao giờ có của nàng, lòng đột nhiên căng thẳng, hắn còn chưa kịp hỏi lí do, liền nghe thấy nàng nói.

“Em xảy ra tai nạn xe cộ.”

Hắn đột nhiên xốc chăn từ trên giường xuống dưới, lập tức cởϊ qυầи áo ngủ vội vàng thay quần áo

“Ngoan, đừng sợ. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ qua.”

“Đường Hoàn Giang Đông, chú, lái xe chậm một chút.”

Tai nạn lần này khiến nàng sợ, ai nói sinh mệnh không yếu ớt, lại không quý giá đây?

“Ừ, ngoan ngoãn ở đó chờ anh.”

Người đàn ông ngắt điện thoại cấp tốc mặc quần áo cầm chìa khóa xe xông ra ngoài.

Cô nhóc này, hiện tại có thể gọi điện thoại cho hắn hơn phân nửa không bị thương gì nặng, nhưng thân mình nàng nhỏ nhắn yếu ớt như vậy …… Không tưởng tượng nổi nàng phải chịu chút thương tổn nào, một lòng nôn nóng bất an, chân ga càng dẫm càng dùng sức.

Mấy người ở Sơ Vũ nhận được điện thoại của A Ngũ đều đuổi đến đây, A Ngũ không có việc gì, lúc đâm phải lan can phía trước hắn vội vàng dẫm phanh lại, tốt xấu giảm bớt va chạm. Cả người hắn ổn định, tay dài chân dài ở trong xe ra sức, ổn định đánh lái, chính là chân duỗi quá dùng sức nên đυ.ng đầu gối vào phía trước, đau đến không cách nào động đậy, khả năng đã gãy xương.

Trong nháy mắt tay phải của Nhậm Vũ Phi còn nắm chặt lấy dây an toàn, tay trái bắt lấy tay nắm trên cửa sổ xe, chân cũng liều mạng dùng sức ghì lại, chỉ là thân nàng nhỏ , lực đánh vào quá lớn khiến nàng mất đi trọng tâm, trán bị đập vào cửa sổ xe phía bên phải, giống như bị người hung hăng đẩy, đau đến mức nước mắt nàng lập tức rơi ra, kêu cũng kêu không ra tiếng, ngay sau đó cả người choáng váng chậm rãi mất ý thức.

Hiện trường có cảnh sát giao thông cùng xe cứu thương, bác sĩ xem xét vết thương của Nhậm Vũ Phi, trước hết băng bó miệng vết thương cho nàng. Lần nữa cấp cứu cho nàng, giúp nàng chậm rãi khôi phục ý thức, xác nhận không có gì đáng ngại mới dặn dò nên đi chụp CT não bộ để bảo đảm hoàn toàn không có gì đáng ngại.

A Ngũ lấy khẩu cung và đăng ký sau đó được nâng lên xe. Còn người gây họa kia, lúc cảnh sát giao thông mở cửa xe, bên trong xe mùi rượu bay đến tận trời, rõ ràng là uống rượu sau đó điều khiển. Bởi vì không khống chế được va chạm do vành phòng hộ phản lực, hiện tại cả người bị thương nghiêm trọng rơi vào hôn mê, không biết khi nào có thể tỉnh lại.

Lúc này Nhậm Vũ Phi nằm trong lòng ngực Khải Hạo. Mấy người bọn họ sôi nổi quan tâm, hỏi nàng cảm thấy thế nào, đau đầu không, muốn kêu người nhà lại đây hay không.

Nhậm Vũ Phi nhất thời chưa thể đáp lại quá nhiều, chỉ làm ra biểu tượng OK hướng bọn họ trả lời. Nhớ tới ba mẹ lúc này còn đang đi du lịch, nàng cũng không bị thương quá nghiêm trọng, vẫn đừng để bọn họ lo lắng, chính là người nào đó……

Nàng nhờ chị Đan giúp mình tìm điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Tề Dật Viễn.

Đoạn đường đáng lẽ đi mất 30 phút bị Tề Dật Viễn rút ngắn còn 10 phút, xe đến đường Hoàn Giang Đông thì tốc độ càng thêm hung hãn, không mất vài phút đã có mặt tại hiện trường.

Hắn khai báo thân phận với cảnh sát giao thông đang ngăn mình lại, theo chỉ thị của cảnh sát thấy Nhậm Vũ Phi, nàng đang bị một người đàn ông khác ôm vào ngực, trên đầu quấn một vòng băng gạc, bên phải băng bó một khối to màu trắng, nhắm mắt lại, sắc mặt suy yếu.

Hắn tức khắc đau lòng, ngày thường nàng là đứa nhỏ hoạt bát vui vẻ, hiện tại giống như bông hoa héo, trên mặt cũng không có chút huyết sắc, hắn bước qua.

“Tiểu Vũ.”

Hắn đi đến trước mặt nàng gọi một tiếng.

Nhậm Vũ Phi nghe được âm thanh của hắn, mở mắt, vừa thấy hắn đến, cái gì cũng chưa nói, nước mắt không hề báo động trước rào rào rơi xuống.

Nếu nói hắn vừa nãy đau lòng đến không được, bộ dáng hiện tại này của nàng, quả thực đau lòng đến muốn mạng.

Tề Dật Viễn đã nhìn ra, trước khi mình tới, nàng vẫn bình thường, đôi mắt cũng không có dấu hiệu đã khóc. Sau khi thấy hắn giống như vỡ đê, sợ hãi cùng yếu ớt của nàng toàn bộ cuồng liệt xuất hiện.

Hắn bộc phát tính chiếm hữu ôm nàng ra từ trong tay Khải Hạo, ôm sát vào trong ngực, thấp giọng dỗ dành.

“Ngoan ngoãn, nín đi, đừng sợ, Tiểu Vũ giỏi nhất.”

Ai nói nàng không giỏi đâu, đứa nhỏ mới 15 tuổi, xảy ra tai nạn xe cộ mà còn có thể bình tĩnh cố nén đến tận bây giờ.

Nàng chôn mặt trong lòng ngực hắn, hu hu chảy nước mắt, thân nhỏ run run, nhất thời dừng không được.

Người đàn ông chưa dỗ ai bao giờ, tới tới lui lui đều là vài câu kia, nói nàng rất ngoan rất giỏi, dỗ nàng không khóc.

Mấy người ở Sơ Vũ thấy mối quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản, đôi môi Khải Hạo sớm đã mím chặt, sắc mặt như băng.

“Xin hỏi mọi người là?”

Tề Dật Viễn vỗ nhẹ lưng nàng, ngẩng đầu hỏi bọn hắn.

Chị Đan chủ động giới thiệu

“Chúng tôi là bạn của Vũ Phi. Còn một người gãy xương đã được đưa đi bệnh viện. Người gây họa say rượu điều khiển xe, bọn họ vì tránh né mà đυ.ng phải lan can.”

Một câu nói của nàng nói rõ ràng toàn bộ sự việc, mọi người đều là người hiểu rõ lý lẽ, cũng không cần nhiều lời vô nghĩa.

Chị gái Đan ngẫm lại lại nói.

“Anh chắc hẳn là chú của Vũ Phi, vậy còn lại anh hãy chăm sóc cô bé. Bác sĩ đề nghị đi chụp CT não bộ, ngoại thương đã băng bó, cần xác nhận có nội thương hay không.”

“Được, tôi đã biết. Cảm ơn mọi người đã quan tâm con bé, việc còn lại giao cho tôi.”

Hắn xoa xoa nước nơi khóe mắt của Nhậm Vũ Phi

“Bé khóc nhè, còn khóc nữa sẽ rất xấu.”

Mọi người thấy thế, lúc này cũng chỉ có thể rời đi, để lại không gian cho bọn họ.