Chương 14: Khó chiều

“Như thế nào, báo cáo nói thế nào?”

Cô gái nhỏ nhìn người đàn ông bước ra từ phòng bác sĩ, tiến lên phía trước.

Buổi sáng trước khi bọn họ đến đây hắn gọi cho bác Tề liên hệ với viện trưởng của bệnh viện, ưu tiên sắp xếp làm kiểm tra lấy báo cáo, một đường đi đèn xanh. Cho tới bây giờ có được báo cáo, Tề Dật Viễn mới hoàn toàn yên tâm, báo cáo thể hiện không có vấn đề, nhưng phải chú ý quan sát về sau có để lại di chứng đầu choáng váng hay nôn mửa không, còn phải chú ý vết thương, phải thay băng thường xuyên.

“Báo cáo nói em không có việc gì, nhưng vẫn phải chú ý nhiều chút, thời gian này em đừng ra khỏi cửa.”

Một câu nói nhẹ nhàng của hắn dường như muốn cấm túc nàng.

Nàng nghe có chút không cao hứng

“Mới không cần, một mình ở nhà thật nhàm chán.”

Người đàn ông càng không cao hứng

“Vậy em muốn đi nơi nào, ngày hôm qua còn không phải vì chạy loạn mới xảy ra chuyện.”

Còn có mấy người bạn giúp đỡ nàng, một đám người như vậy là tình huống gì? Nàng té xỉu, ở đây không phải có hai người phụ nữ, tuổi cũng không nhỏ, vì cái gì không phải các nàng ôm nàng, lại là người đàn ông kia?

“Em chạy loạn nơi nào, em có công việc của chính mình. Hơn nữa, ai mong muốn xảy ra chuyện chứ!”

Giọng điệu Nhậm Vũ Phi không tốt, hắn nói nàng giống như chỉ biết chơi, không có việc gì làm mới có thể xảy ra chuyện vậy.

“Em làm chuyện gì không nói cho anh, còn ở đây hung hăng?”

Tề Dật Viễn nâng cao âm điệu, rõ ràng không vui.

Dù nói hắn cũng có để trong lòng không? Nếu không phải lần đâm xe này, hắn có thể để bụng tới nàng, còn nói không cho phép thế này sao?

“Vậy anh quan tâm đến em không? Bắt em trước 10 giờ phải về tới nơi, anh cũng không biết gọi điện thoại nói muốn em! Không cho em ra ngoài, vậy anh cũng đừng đi!”

Tính tình cô gái nhỏ nhân lúc này bùng nổ một chút, nói nàng dữ? Vậy dữ cho hắn xem!

Tề Dật Viễn bị nàng rống đến không thể hiểu được, giống như ngày hôm qua hắn hỏi qua nàng muốn đi đâu? Nói cùng người con trai khác hẹn hò, chẳng lẽ còn muốn hắn đi theo hóng gió? Hiện tại chẳng qua là quan tâm nàng, bảo nàng ở nhà yên tĩnh một chút, lại giận thành như vậy, cảm xúc táo bạo có tính là di chứng không?

Hắn nhìn hộ sĩ và người bệnh đều đang nhìn bọn họ

“Ở đây ồn ào có mất mặt không? Em hiện tại còn bị thương, anh không so đo với em, em tự mình ngẫm lại em nói như vậy có đúng hay không.”

Hắn bình tĩnh nhìn nàng.

Nàng không đối diện với hắn, xoay người liền đi

“Em đi qua khu phòng bệnh thăm người bạn bị thương.”

Hắn đành phải đi theo sau nàng, mấu chốt chính là hắn không dám để nàng đi một mình.

Hai người đi vào phòng bệnh đơn, Nhậm Vũ Phi gõ gõ cửa, Khải Hạo tới mở cửa giúp nàng, nhìn người đàn ông phía sau nàng, sắc mặt lãnh đạm.

Tề Dật Viễn phát hiện sắc mặt càng không tốt, rốt cuộc hiểu rõ vì sao tối hôm qua hắn ôm nàng, dường như những người kia cũng biết hắn ta thích nàng, hơn nữa nhìn còn giống như muốn kiên trì?

“Vũ Phi, em tới thăm anh hả, thật tốt! Em đi làm kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

A Ngũ nằm trên giường bệnh, xương bánh chè đùi phải bị gãy, phải bó thạch cao hai tháng, phải nằm giường ít nhất ba tuần.

“Em không sao, nhưng anh đấy. Hiện tại nằm viện, đơn hàng phải làm sao bây giờ?”

Nàng giả vờ cau mày buồn rầu, tựa như như thấy cảnh tượng tiền sắp bay trước mắt.

“Hừ, chỉ biết đơn hàng đơn hàng.”

A Ngũ quay đầu đi, giả vờ giận dỗi.

“Không có đơn hàng thì làm thế nào thỏa mãn cuộc sống sinh hoạt tiêu dao khoái hoạt của các anh, có phải không?”

Nàng trêu chọc hắn, lấy ra một quả cam tươi ngon mọng nước từ giỏ hoa quả người khác tặng.

“Khải Hạo, em muốn ăn cam, anh bóc giúp em được không?”

Khải Hạo cưng chiều lắc lắc đầu với nàng, đi vào toilet rửa sạch tay bóc cam cho nàng.

A Ngũ đã sớm thấy nhiều không trách.

“Nói thật, đơn hàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn hủy bỏ?”

“Yên tâm đi, em và chị Đan sẽ lo được, anh cứ nói ý tưởng cho em, em và chị Đan làm ra thành phẩm sẽ đưa anh xem, có yêu cầu sửa chữa gì anh nói cho em là được, bảo đảm vừa lòng anh.”

Nàng ngọt ngào cảm ơn Khải Hạo, nhận lấy một miếng cam, cắn, múi no đủ, nước chua ngọt, khiến nàng ăn mà một bộ dáng thỏa mãn.

Tề Dật Viễn ngồi một bên nhìn bọn họ thân thiết, sắc mặt đen thui. Bọn họ ở chung với nàng còn tự nhiên hơn so với hắn, đặc biệt là người tên là Khải Hạo kia. Giống như vì nàng đã làm không ít chuyện, bộ dáng mười phần chiều chuộng, nhìn thật khó chịu.

Còn có bọn họ đang thảo luận cái gì liên quan đến đơn hàng, cái gì mà kết cấu, cảm giác được có khả năng bọn họ cùng nhau kinh doanh gì đó. Ngày hôm qua có khả năng là đi làm? Cho nên mới nói nàng chạy loạn dẫn đến chuyện tai nạn?

Có lẽ, trên thực tế nàng không đơn giản như hắn nghĩ. Hắn suy tư, nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi ba nàng? Hay vẫn là tìm hiểu chậm rãi? Tìm hiểu chậm rãi có thể quá muộn hay không, hiện tại nàng theo chân mấy người bọn họ tốt như vậy, cũng không biết đã quen biết bao lâu?

Nàng dễ dàng bị xúi giục, nếu chậm rãi tìm hiểu có thể bị tiểu tử này trộm mất đi, như vậy sao được!

Người đàn ông về đến nhà liền vào thư phòng cùng ba nàng nói chuyện điện thoại

“Anh, đi Italy chơi vui không?”

Ba Nhậm nhìn thấy điện thoại của hắn vẻ mặt lạnh nhạt

“Có việc liền nói, đừng khách sáo, anh rất bận!”

Tề Dật Viễn bị xa lánh thật sự buồn bực, tuy rằng ba Nhậm lớn hơn mình vài tuổi, tình cảm trước kia thật ra cũng rất thân thiết, giúp đỡ cho nhau, chỉ là từ sau khi con gái coi trọng hắn, hắn liền không được ưa thích.

“Vũ Phi có phải đầu tư hay kinh doanh cái gì không?”

Lông mày cha Nhậm nhíu một cái, sao đến bây giờ hắn mới biết? Hơn nữa còn chỉ biết có một chút, quá tệ! Ai, muốn gϊếŧ quách nó đi! Bao nhiêu thanh niên tốt không cần, cố tình cho dù chết cũng chỉ muốn hắn, còn chịu nhiều đau khổ như vậy!

“Gọi điện thoại tới chỉ để hỏi anh cái này? Mày cho rằng anh rất rảnh rỗi có phải không, con bé là người ở trước mặt mày sao mày không hỏi? Vợ anh đang tìm, cúp máy đây, tạm biệt!”

Người đàn ông đối với âm thanh tút tút trong điện thoại không biết nói gì, hắn nói nhiều câu như vậy, cũng không thể nói có hay không sao? Đáp án còn không hơn hai chữ, khó trách là cha con, cùng một cái tính nết, khó chiều!