Chương 51: Trọng sinh ở tận thế 2

Edit: Xanh Lá

Gia tộc của Sở Việt ở Hoa Quốc có thể coi như top đầu, nơi ở đương nhiên phải là nơi tốt nhất, chỉ là nơi này tuy đẹp, nhưng lại cách phố xá sầm uất quá xa. Tuy rằng có tài xế, nhưng Đường Khanh lại không dám bại lộ mình, cho nên sau khi dặn tài xế để mình xuống xe ở trung tâm thương mại liền bảo anh ta trở về.

Tài xế cũng không nghe lời cô ngay, mà thoáng hiện do dự nói: “Hạ tiểu thư, tôi cần phải xin chỉ thị từ ông chủ.” Nói xong, liền thấy anh ta bắt đầu gọi điện thoại.

Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, chẳng qua rốt cuộc vẫn không nói gì. Cô biết Sở Việt có một chút sản nghiệp trong giới hắc đạo, tuy đại đa số người không dám trêu chọc hắn, nhưng lại không thể bảo đảm sẽ không có mấy kẻ không có mắt. Kỳ thật Sở Việt đối xử với nguyên chủ cực kỳ tốt, có thể nói là đào tim móc phổi, nhưng lại đυ.ng phải con sói mắt trắng, còn muốn lấy mạng hắn, mối thù sâu như biển này dù là ai cũng sẽ không tha thứ được.

Cô bắt đầu nghĩ mình có nên thu dọn hành lý rời xa hắn một chút hay không, chẳng qua rất nhanh cô liền gạt bỏ ý tưởng này. Trong thế giới tận thế, ngoại trừ ở bên cạnh nam chính ra, thật đúng là không có nơi nào an toàn hết, hơn nữa với thân thủ hiện tại của cô, tuyệt đối sẽ sống không quá một tập.

Thôi, cùng lắm thì thẳng thắn trực tiếp trao đổi điều kiện với hắn, không gian này của mình cũng coi như bảo vật.

Đường Khanh còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, tài xế bên kia đã buông điện thoại xuống.

“Hạ tiểu thư, ông chủ nói không yên tâm để ngài một mình, nếu ngài khăng khăng muốn tôi rời khỏi, lát nữa ông chủ sẽ tự mình tới đi cùng ngài.”

Đường Khanh nghe mà sắc mặt tối sầm, hoàn toàn nói không ra lời nữa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ để tài xế đi theo, cùng lắm thì đợi lát nữa ‘bỏ rơi’ anh ta là được.

Trong tay có một tấm thẻ đen của Sở Việt, cô cố ý mua một đống lớn đồ vật ở cửa hàng, tiếp theo để tài xế xách theo. Mắt thấy mấy túi đồ đã sắp che khuất tầm nhìn của anh ta, cô liền tìm cớ vào WC mà bỏ rơi người này. Cô đương nhiên cũng nghĩ tới hậu quả khi bỏ anh ta lại, tất sẽ khiến cho Sở Việt hoài nghi, chỉ là trước mắt không còn thời gian nữa.

Tài xế rất nhanh bị bỏ rơi rồi, Đường Khanh đầu tiên là thuê một chiếc xe tải, sau đó đi khắp nơi mua sắm đồ cần thiết, vì tránh gây ra sự hoài nghi không cần thiết, cô đều để tài xế đưa đồ đến nơi hẻo lánh ít dấu chân người, sau đó nhờ hệ thống hỗ trợ nhìn xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý, cô lại để đồ vật vào không gian.

Bên kia, bên trong tập đoàn Sở thị, Sở Việt ngồi trong văn phòng rộng rãi, nghe tài xế báo cáo lại.

“Nếu cô ấy đã cố ý không cho anh đi theo, anh cũng không cần tìm cô ấy nữa.” So với lo lắng, hắn hiện tại càng thấy khó hiểu hơn, mới nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã tra được cô tiêu mất gần trăm vạn để mua đồ, hơn nữa mấy thứ này đều không phải thứ gì lớn, ngược lại đều là mấy nhu yếu phẩm sinh hoạt, ví dụ như rất nhiều quần áo, đồ ăn, thuốc men, trong đó còn bao gồm rất nhiều đồ vật quỷ dị, như hạt giống cây, cá nhỏ, thậm chí còn có hạt giống thảo dược các loại.

Chuyện khác thường tất có chỗ kỳ quái, Sở Việt hiện tại lại không vội tìm cô, mà muốn nhìn xem cô rốt cuộc mua mấy thứ này để làm gì.

Đường Khanh vừa đi mua liền ước chừng mất cả một ngày, đến tận 12 giờ đêm, cô vẫn lang thang bên ngoài, không phải không muốn trở về, mà là không dám trở về, mắt thấy chỉ mấy tiếng nữa nam chính sẽ trọng sinh, thật không biết ngày tháng tiếp theo cô phải sống như thế nào.

Kết thúc một ngày, cô vừa đói lại mệt, cuối cùng cô tùy ý tìm một quán nướng ngồi xuống.

Vốn dĩ cô có yêu cầu cực cao trong ăn uống, nhưng cũng không biết có phải vì một ngày nay không ăn cơm tử tế hay không, mà bỗng dưng cô lại cảm thấy thịt nướng BBQ này cực kỳ ngon miệng. Chẳng qua tâm tình tốt cũng không duy trì được bao lâu, ngay khi cô vừa gặm được nửa cái chân gà, liền đột nhiên nhìn thấy một đôi chân thon dài xuất hiện trước mắt. Lại nhìn lên trên, một đôi mắt thâm thúy sắc bén đang không chút để ý nhìn mình, không mừng không giận.

Đường Khanh bị người ta nhìn, chột dạ mà run tay, chân gà liền cứ như vậy rơi xuống đất.

Sở Việt nhìn chiếc chân gà rơi xuống đất kia, chân dài bước qua, đi tới trước mặt cô, “Mộc Mộc từ khi nào lại thích ăn đồ dầu mỡ như này vậy?”

Miệng Hạ Mộc rất kén chọn, rất nhiều đồ đều không ăn, trong đó bao gồm thịt nướng BBQ, có đôi khi ăn gặp đồ ăn không hợp, cô ta đều thà chịu đói chứ nhất quyết không ăn, vì thế, Sở Việt còn cố ý thuê đầu bếp. Điểm này, về trình độ nào đó mà nói lại có điểm giống với Đường Khanh, chẳng qua miệng cô tuy kén chọn, nhưng sẽ không để bụng mình bị đói, rốt cuộc thì có đôi khi cô cũng không thể tùy hứng được.

“Em đột nhiên phát hiện thịt nướng BBQ ăn khá ngon.”

Sở Việt đương nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ của cô rồi, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy người trước mắt cực kỳ lạ lẫm, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng nhất cử nhất động, lại lộ ra một hơi thở xa lạ.

Đường Khanh bụng đói kêu vang, cầm lấy cánh gà tiếp tục gặm, mặc cho đối phương dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mình.

Thật lâu sau, Sở Việt trầm giọng nói: “Mộc Mộc, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Đường Khanh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cũng không giải thích điều gì, chỉ nói một câu, “Anh sẽ hiểu.”

Cuộc nói chuyện cứ thế mà dừng, cuối cùng Đường Khanh đói bụng bị Sở Việt cưỡng chế mang về nhà.

Một đường không nói gì, đến tận lúc về tới Sở gia.

“Đi làm chút đồ ăn cho tiểu thư.”

Cho dù đã là 12 giờ đêm, chẳng qua Sở Việt lên tiếng, liền không ai dám chậm trễ, rất nhanh, một bát mì nóng hổi được đặt trước mặt Đường Khanh. Cô cũng không nói nhiều, cầm lấy chiếc đũa liền an tĩnh ăn đồ ăn vào bụng.

Ăn xong một bát mì, cảm giác đói khát nháy mắt biến mất.

Rượu đủ cơm no rồi, mệt nhọc của cả một ngày lại dần dâng lên, chỉ là cô không dám nhắc tới chữ ‘ngủ’. Nếu như lúc này mà ngủ, hẳn sẽ vẫn phải chung một ổ chăn với nam chính, tưởng tượng đến ngày mai nam chính trọng sinh, vừa tỉnh liền nhìn thấy kẻ thù là mình, vậy thì chua xót lắm……

Cô cảm thấy suy nghĩ một chút liền khiến người ta sợ hãi cực kỳ.

“Đi ngủ.” Sở Việt nhìn mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, nhíu mày, quyết định chờ ngày mai lại cẩn thận chất vấn cô.

“Em không buồn ngủ.” Đường Khanh cố giữ hai mắt không díu lại, nhỏ giọng nói.

Thấy thế, Sở Việt không nói hai lời, liền tiến đến khiêng cô lên, “Quậy cái gì.” Nói xong, liền đi thẳng đến phòng ngủ chính lầu hai.

Đường Khanh có chút ngây ngốc, đợi đến khi phản ứng lại, người đã bị ném tới một ổ chăn thoải mái, ngay sau đó không đợi cô kịp phản kháng, người đã bị Sở Việt ôm vào trong ngực.

“Em, em muốn về phòng của mình.”

“Không cho phép. Ngủ ở đây.” Sợ cô lại nháo ra chuyện xấu gì, Sở Việt trực tiếp bá đạo nói.

“Ồ.”

Trong lòng có chuyện vướng mắc, tuy đã mệt tới cực điểm, nhưng Đường Khanh cũng không ngủ được bao lâu.

Nhìn không trung hơi sáng lên ngoài cửa sổ, cô bắt đầu quấy rầy hệ thống, “Hệ thống, hiện tại mấy giờ?”

“5 giờ.”

“Hệ thống này, ngươi nói xem hiện tại ta có nên rời giường trước một chút hay không, chứ đợi lát nữa nam chính tỉnh dậy có khi liền đá văng ta xuống giường.”

“Có lý.”

“A, sau khi rời giường thì đi ăn sáng trước, đợi lát nữa nam chính khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, sợ là ngay cả cơm sáng cũng không có thời gian ăn.” Nghĩ vậy, cô lập tức bò ra từ trong ổ chăn. Nhưng cô không ngờ tới, chân còn chưa chạm đất, Sở Việt đã tỉnh rồi.

Tim bỗng dưng lộp bộp một cái, Đường Khanh có chút không dám quay đầu lại, chỉ là phía sau lưng liền cảm giác được một ánh mắt lạnh băng khiến cho người ta sợ hãi.

Cô cứng đơ quay đầu, “Chào… chào buổi sáng.”

Sở Việt cũng không trả lời, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh kia, bắn ra ánh sáng lạnh, hơi lạnh thấu xương khiến hết thảy xung quanh đóng băng trong nháy mắt, giống như đang ở trong hầm băng vậy.