Chương 9: Qúa khứ của Thần Thần, quyết định ở lại

Thần Thần mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy quá khứ đã rất lâu trước kia.

Khung cảnh hiện lên vào lúc cậu 2 tuổi, mỗi ngày đều là niềm vui. Trước khi ra khỏi cửa đi làm, ba sẽ hôn lên má cậu, mỗi đêm mẹ sẽ ôm cậu kể chuyện cổ tích.

“Thần Thần là món quà quý giá nhất mà ba mẹ nhận được.” Bọn họ nói: “Con là cục cưng của chúng ta.”

Nhưng mà, một năm sau, tất cả bắt đầu thay đổi.

Trong nhà không còn tràn ngập tiếng cười nói ríu rít, mà chỉ còn toàn tiếng thở dài. Ba luôn phát sầu vì mớ giấy tờ, luôn vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, đêm khuya mới trở về. Cũng không thơm cậu nữa.

Mẹ cũng bắt đầu thở dài, ném đồ trang điểm của mình đi, khóc lóc bán trang sức, cột mái tóc dài xinh đẹp lên cũng ra ngoài. Mẹ bắt đầu đi làm, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, đến khuya mới về. Cũn không còn kể chuyện cổ tích cho cậu nghe nữa.

Thần Thần bị nhốt một mình trong phòng, cậu ôm lấy búp bê của mình, ngồi một mình trên giường ngay một ngày. Ngoại trừ bác hàng xóm đưa cơm cho cậu, thì cậu không bao giờ nhìn thấy người khác. Thỉnh thoảng cậu cũng nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con trong xóm, khi đó cậu sẽ đứng lên ghế hâm mộ nhìn bọn họ. Gia đình trở nên lạnh lẽo quá.

Thần Thần luôn ngủ rất trễ, chờ đêm khuya khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu sẽ lập tức ra khỏi phòng tiến đến ôm lấy bọn họ: Ba ơi! Mẹ ơi!”

Vẻ mặt họ mang theo xin lỗi vuốt ve đầu cậu: “Thật sự xin lỗi con, ba mẹ gần đây bận quá, chờ mấy ngày nữa thì tốt rồi.”

Lời hứa của người lớn, cậu tin. Thần Thần ngoan ngoãn ở trong nhà chờ ngày đó đến.

Nhưng cậu phát hiện, tình trạng hình như không hề tốt hơn.

Tóc của ba ngày càng bạc, cũng ngày càng ít, nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ cũng ngày một nhiều, những cái ôm họ dành cho Thần Thần cũng càng ngày càng có lệ. Nhưng cậu không dám hỏi, ba mẹ đã đủ vất vả, cậu không thể tăng thêm phiền muộn cho họ.

Nhưng cuối cùng cũng có một ngày, mâu thuẫn phun trào.

Cậu ngơ ngác ngồi dưới đất run bần bật, cặp vợ chồng trước mặt bây giờ giống như kẻ thù, dùng những ngôn từ độc ác nhất để nhục mạ đối phương.

Mẹ điên cuồng mắng: “Cái vết son môi trên cổ ông ở đâu ra? Bà đây mỗi ngày vất vả như trâu như ngựa mà bưng trà đổ nước cho người ta, kiếm tiền cho ông mà ông dám cầm tiền đi chơi người đàn bà khác à!”

Lạc Nhạc cũng gào thét: “Tiền gì của mày kiếm? Tao không vất vả, tao không mệt à? Tao vì cái ia đình này biến thành bộ dạng gì rồi, mày con đàn bà đanh đá! Mày nhìn bộ dạng mày bây giờ xem có giống như bà thím già không, tao đi ra ngoài tìm đàn bà thả lỏng một chút thì làm sao!”

Hà Liên la hét, khiêng một chiếc ghế dựa ném về phía gã: “Cái đồ khốn nạn! Ông kiếm tiền con khỉ! Hôm nay tao đi đến công ty ông rồi, má nó ông đã bị sa thải từ nửa tháng trước rồi! Mỗi ngày ông đi ra ngoài lêu lổng, vất vả khỉ khô!”

Lạc Nhạc tức giận, dù sao cũng là đàn ông, liền đoạt lấy ghế dựa, đá Hà Dĩ té xuống sàn, vừa định ném thẳng bà, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của bà mà dừng lại. Một lúc lâu sau, gã buông ghế xuống, không chút do sự bước ra khỏi cửa, thoát khỏi cái gia đình này.

Hà Liên đứng lên, đi đến trước mặt Thần Thần, quỳ xuống run rẩy ôm cậu gào khóc.

Nước mắt chảy lên mặt cậu, khiến lòng cậu đau nhói. Cậu nhìn ảnh kết hôn treo trên tường, mặt hai người ngọt ngào đến thế, cậu không hiểu, sao lại thành ra thế này? Còn có thể quay lại sao?

Mấy ngày sau, ngày nào cậu cũng nghe thấy tiếng Hà Liên gọi điện thoại.

“Em sai rồi,cầu xin anh quay về đi mà.” Giờ phút này, phụ nữ hèn mẹn như thế: “Em chỉ có anh thôi, chỉ có anh……”

Rốt cuộc một tuần sau, ba đã về. Tâm trạng mẹ vô cùng tốt, làm một bàn lớn đồ ăn ngon, người một nhà ngồi cùng nhau, giống như quay về tình trạng ban đầu.

Nhưng Thần Thần biết, những thứ này chỉ là giả dối. Mẹ ngửi thấy được mùi thuốc lá và rượu trên người ba, cũng thấy được dấu hôn trên cổ, khi bà múc cơm cho ba, tay cứ run run.

Không thể trở về được nữa.

Cho dù Lạc Nhạc thất nghiệp, gã cũng thường xuyên ra ngoài như cũ. Chỉ là ban ngày đi ngủ, buổi tối đi ra ngoài, sau đó mang theo một thân đầy mùi hương khó ngửi quay về.

Rốt cuộc có một ngày, khi Hà Liên tắm cho gã, lại thấy vết cào trên người gã, bà hiểu rõ đó là do móng tay phụ nữ lưu lại. Mà bà cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, khóc lóc thét chói tai cào mặt gã: “Ông không phải người! Ông là đồ súc sinh!”

Lạc Nhạc đã say, bị cào xót, lập tức xoay người, tung một đấm lên mặt Hà Liên, bà bị đánh ngã xuống sàn, trong lỗ tay chỉ nghe mỗi tiếng gầm rú.

Bà rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông quen thuộc lại xa lạ trước mặt, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Nhưng không ngờ, Lạc Nhạc không bỏ qua cho bà. Gã đánh liên tục vào người phụ nữ không có sức phản kháng trước mặt, vừa đánh vừa nói: “Dám đánh ông à! Mày không nhìn xem bản thân trông ra sao! Con đàn bà đanh đá!” Đợi đến khi gã đánh mệt, làm như không có chuyện gì mà đi về giường nằm ngủ.

Hà Liên không có khóc, bà xuống máu trong miệng xuống, run rẩy bò dậy từng bước một đi tới trước cửa phòng Thần Thần, gõ ai cái, sau đó vặn cửa, bước vào, đóng lại.

Bà mỉm cười nhìn đứa con đang trốn trong một góc khóc thút thít, vẫy tay với cậu: “Con lại đây cho mẹ ôm.”

Thần Thần ba tuổi rưỡi không dám cử động, cậu rất sợ hãi, mẹ thoạt nhìn thật là khủng khϊếp.

Nụ cười của Hà Liên đột nhiên khựng lại, bà đánh con mình một cái lại một cái: “Tất cả là tạo mày! Tại mày! Tại mày phải dùng nhiều tiền như thế! Tại mày! Nếu không phải vì sinh mày thì làm sao tao trở nên xấu xí, tao cầu xin mày đi chết đi!”

Trận bạo lực đơn phương này giăng co cỡ mười mấy phút, cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên bà mới lấy lại tinh thần: “Mình phải đi làm đi làm.” Nói xong liền xoay người trực tiếp đi mất, để lại một mình Thần Thần nửa sống nửa chết.

Có lần đầu tất nhiên sẽ có những lần tiếp theo. Khắc khẩu, bạo lực mỗi ngày đều xảy ra trong căn nhà. Trong mắt Thần Thần đã không còn hy vọng, không còn ánh sáng, cậu luông nghĩa, có phải do bản thân sai rồi không, có phải nếu mình chết thì ba mẹ có thể quay trở lại không.

Sau đó Tổ Dân Phố tới từng nhà tiến hành điều tra, phát hiện Thần Thần đã đủ 4 tuổi: “Đến lúc đi nhà trẻ rồi.” Bởi vì người trong nhà đều thông minh không đánh lên mặt cậu, nên bọn họ cũng không có phát hiện điều dị thường của gia đình này.

Hà liên và Lạc Nhạc cười vẻ mặt hòa ái: “Đúng vậy, đứa nhỏ này lớn thật nhanh.”

Sau khi về nhà, quả nhiên Thần Thần lại bị đánh. Cậu đã quen rồi, sẽ không khóc, cũng không quấy, chỉ yên lặng thừa nhận.

“Đồ đáng chết, lại phải tốn tiền của tao.”

Cặp vợ chồng dối trá cũng rất để ý mặt nũi, một người xung quanh đều biết đứa nhỏ trong nhà phải đi nhà trẻ, cũng vẫn phải cắn răng đưa cậu đi.

Nhưng mỗi ngày cũng không hề tốt lên, bởi vì tốn tiền, nên tần suất cậu bị đánh gia tăng.

Bắt đầu từ buổi sáng khi cậu ra khỏi nhà liền sợ hãi, sợ quay lại căn nhà đó, gian nan chờ đợi mười mấy giờ trên qua, lại về nhà, tiếp tục thống khổ.

Mặt cậu luôn lạnh lùng, cho dù nhiều bạn nhỏ muốn làm bạn với cậu, cậu đều từ chối, Trong thế giới của cậu chỉ toàn là sợ hãi.

Lại là một ngày cãi nhau, Lạc Nhạc đạp cửa ra ngoài, nhưng lần này qua một tháng, gã cũng không trở về.

Một buổi tối, Hà Liên lại lần nữa mở cửa phòng Thần Thần nhưng bà không đánh cậu, mà dịu dàng bế cậu lên, ôm cậu nằm trên giường, hai người rúc vào nhau giống như trước đây.

Hà Liên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, kể chuyện xưa cho cậu nghe là chuyện về bà và Lạc Nhạc.

Bà kể bản thân vốn là tam tiểu thư của Hà gia nỏi danh, lại yêu một người nghèo cái gì cũng không có –Lạc Nhạc. Người trong nhà không đồng ý, bà liền đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bỏ trốn theo Lạc Nhạc, định cư ở nơi này.

Lạc Nhạc buôn bán có chút đầu óc, bà vì gã bắt đầu học làm việc nhà, bà chủ nội, Lạc Nhạc chủ ngoại, hai người trải qua rất hạnh phúc, sau đó cũng có kết tinh của tình yêu.

Nhưng sau đó công ty Lạc Nhạc phá sản, thiếu một đống nợ, hai người nắm tay quyết định cùng nhau trả nợ, tất cả đều sẽ tốt lên thôi. Bà ném đồ trang điểm, bán trang sức, thiên kim sống trong nhung lụa nhà giàu bắt đầu khom lưng cúi đầu trước người khác.

Nhưng bà không thể ngờ, Lạc Nhạc từ bỏ, còn ghét bỏ bà. Bà biết, Lạc Nhạc bám lấy một phú bà, lần này hoàn toàn đi cùng người ta rồi.

Bà nói lải nhải rất lâu, nói bản thân hối hận, nói bản thân hận gã đến chết, lại đột kích lúc Thần Thần buồn ngủ nhắm mắt lại nói: “Thần Thần rất xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ sai rồi ……”

Đợi đến khi Thần Thần mở mắt ra khi cảm nhận được sự lạnh lẽo, cửa sổ đã bị mở ra, Hà Liên đứng trên đó, da đầu bị gió thổi đau, sau đó, bà cứ như vậy nhảy xuống.

Thần Thần cứ như vậy mở to mắt nhìn đứng hừng đông, cậu nghĩ: Ba đi rồi, ba được giải thoát rồi. Mẹ cũng đi rồi, mẹ cũng được giải thoát rồi. Chỉ còn một mình cậu.

Ngày đó, cậu còn trưa tròn 6 tuổi.

Thần Thần cũng không tiêu cực, mà rất nghiêm túc học tập, rất nghiêm túc làm thêm kiếm tiền.

Cậu có một nguyện vọng nho nhỏ, muốn có được một căn nhà nhỏ của riêng mình, có thể không sợ cái gì ở trong đó. Cậu muốn có một cuộc sống giản đơn, còn một người yêu cậu, cậu căn bản không dám hy vọng xa vời.

Vào một đêm lớp 8, cậu thở hổn hển tỉnh lại, đũng quần đã ướt.

Cậu mơ thấy mộng xuân, đối tượng lại không phải nữ sinh, mà là một người đàn ông cao lớn. Ở trong mộng, hắn dịu dàng ôm lấy cậu từ sau lưng, hôn môi cậu, vuốt ve cậu, mang đến cho cậu vui sướиɠ và thỏa mãn cực hạn.

Nhưng cậu vẫn như cũ không dám yêu, không dám nhận lời theo đuổi của người khác. Bọn họ thích cậu vì cái gì chứ? Có thể vĩnh viễn thích cậu ư?

Thần Thần rất nỗ lực, cậu nỗ lực chữa khỏi cho bản thân, cứu giúp chính mình.

Nhưng năm 19 tuổi vẫn lẻ loi một mình như cũ.

——

“Thần Thần! Em không sao chứ?”

Thần Thần bị lay tỉnh, cậu mở mắt ra, phát hiện mặt mình đầy nước mắt, mà ba người đàn ông bên cạnh đang lo lắng nhìn cậu.

Cậu vừa mới trải qua cả cuộc đời của mình trước khi làm nhiệm vụ trong mơ, giờ phút này còn có chút hoảng hốt.

Trình Mộc Hàm dán lại gần, hôn nước mắt cậu: “Bé mơ thấy ác mộng à? Không sao đâu có bọn anh ở đây.”

Thần Thần sửng sốt, nghĩ tới. Cậu và ba người này mới tổ chức lễ cưới vào ngày hom qua, vừa dọn vào phòng tân hôn, bọn họ đã náo loạn cả đêm.

Nhà là do Thần Thần chọn, cậu không thích căn nhà quá lớn, cũng không thích có quản gia và người giúp việc. Vì thế ba đại thiếu gia không một cậu oán giận dọn vào căn nhà nho, còn lãnh hết việc nhà.

Cậu cười, cười xinh đẹp vô cùng, nhào đầu vào l*иg ngực của ba người: “Mơ thấy ác mộng, nhưng sao, tỉnh rồi.”

Từ khi ở bên cạnh họ, cho dù họ có bận cỡ nào, ít nhất cũng sẽ có một người ở bên cậu mọi lúc, mà ba người cũng chưa bao giờ rời đi quá ba ngày, trong lúc đó còn không ngừng trò chuyện qua video.

Ba người đàn ông này đều đang lo sợ, sợ một ngày nào đó cậu lại chạy, tìm không thấy.

Thần Thần cảm nhận được cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, bản thân cần thiết và được yêu.

Vậy thì, ở lại đồng hành với họ đi……

Hệ thống thở dài, nhìn thoáng qua Vương Lỗi đã phá sản tương ái tương sát với thụ chính: Tốt xấu gì thì tuyến tình cảm đã bị phá hủy, năng lượng để đến thế giới tiếp theo vẫn đủ.

Còn nhiệm vụ về sự nghiệp, hệ thống đã sớm không còn hy vọng đó biết không!

Thần Thần muốn mở công ty thì ba người giúp cậu mở, muốn hạ mấy công ty liền cho cậu mấy công đi thể hại. Tựa như chơi đồ hàng với trẻ con vậy

Haizzz, thế giới tiếp theo lại cố gắng.