Chương 1: Ngụy Bá Thiến Thiên (1)

Trong phòng học, đang diễn ra bài kiểm tra toán, không gian không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng bút viết ma sát trên bài thi tạo thành những tiếng sột soạt.

Đường Dục Thư, giáo viên dạy toán của trường đang chậm rãi đi dạo, cúi đầu chăm chú lật qua lật lại từng bài thi.

Đột nhiên, anh phát hiện túi quần bên trái có một vật gì đó, buồn bực cúi đầu xem, ngơ người nhìn một lúc khóe miệng khẽ cười, liếc mắt.

Bên trong túi quần là một mảnh giấy nhỏ được cuộn tròn ngay ngắn.

Anh mở ra xem thì vừa hay thấy bên trên là những nét chữ nhỏ xinh được viết một cách nắn nót ngay ngắn trong cực kì đáng yêu:

Thầy, bánh quy có ngon không?

Vốn dĩ, buổi sáng hôm nay khi anh đến phòng thi, trên bàn đã đặt sẵn một túi bánh quy nhỏ có ghi tên của một nữ sinh cấp ba.

Nữ sinh này chính là Ngụy Bá Thiến, học sinh lớp 11, đầu óc nhanh nhạy, thành tích ưu tú, xếp hạng luôn nằm trong top mười toàn khối.

Cô không chỉ thông minh, còn có khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cao 1m68 thân hình mê người, nghe nói năm đó khi nhập học, đã khiến cho không ít các nam sinh trong trường điên cuồng theo đuổi, bởi vì cô chính là em gái của học bá tốt nghiệp vào năm kia—em gái của Ngụy Bá Vân

Anh em nhà này đều xuất sắc giống nhau, gen này thật quá tốt rồi.

Đường Dục Thư mặt không biểu cảm đi đến thùng rác phía sau phòng học, dùng ngón trỏ và ngón cái thả nhẹ tờ giấy kia liền chậm rãi bay vào thùng rác.

Ngụy Bá Thiến tròn mắt kinh ngạc.

Anh thế mà...đem tờ giấy cô viết ném đi!

Quả nhiên là có “Kim chung tráo, Thiết Bố Sam”danh xưng thầy giáo mặt lạnh mà!

Đường Dục Thư năm nay 25 tuổi, hiện đang là giáo viên dạy toán của trường cấp ba S, ở đây nỗ lực học hành trở thành tiến sĩ, nghe nói còn giúp nhà xuất bản sáng tác giáo trình, tài liệu dạy học, một lòng nghiên cứu, thật sự lợi hại.

Anh là năm ngoái vào trường dạy học.

Trường cấp ba S mỗi năm đều sẽ tổ chức cuộc thi tìm ra nam sinh, nữ sinh xuất sắc, tài giỏi nhất trường, nhưng mà người đầu tiên đạt giải lại không phải là học sinh, mà lại là giáo viên, chính là Đường Dục Thư đã đạt được giải thưởng.

(Kiều Đình: Đó là bởi vì tôi quan hệ rộng, nếu không không tới phiên thầy Đường đâu.)

Mà lần đó nữ sinh đạt giải lại chính là Ngụy Bá Thiến, khi cô đứng ở trên khán đài nhận thưởng, ở bên dưới Đường Dục Thư lãnh đạm nói: “ Tôi không phải là học sinh”. Dứt khoát kiên quyết liền xoay người rời đi, cô ở trên khán đài chịu một trận gió lạnh thổi qua, việc như này cũng là xưa nay chưa từng có nam sinh nào dám làm vậy, mà thầy giáo lại khinh thường cô, cô đem chuyện này ghi ở trong lòng.

Vì thế cô bắt đầu tìm hiểu về Đường Dục Thư, cũng mới biết được, sau khi anh đến ngôi trường này, liền có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng tất cả đều thất bại quay về, nghe nói Đường Dục Thư gặp ai cũng tỏ thái độ không nóng không lạnh, cho nên tin đồn anh là GAY mới bay đầy trời, rồi lại có người thấy anh cùng với một người đàn ông có quan hệ khá thân mật nữa.

Anh luôn cô độc một mình, không có thứ gì đặc biệt, không kết giao bạn bè, nghe nói sau khi dạy học xong anh luôn trầm mê nghiên cứu toán học, là một con mọt sách chính hiệu.

Đây chính là ngọn núi lớn khó có thể trèo lên được, Ngụy Bá Thiến cũng muốn liều mạng chinh phục, bằng không thời cấp 3 trôi qua thật quá nhàm chán, mỗi ngày chỉ có đọc sách, yêu đương trong trường làm cô chán ghét, cũng chỉ có Đường Dục Thư mới làm cho cô chú ý.

Bá Thiến lấy điện thoại ra, truy cập vào chuyên mục thảo luận ẩn danh của trường cấp ba S, gõ tiêu đề:

Tôi đưa cho thầy dạy toán một tờ giấy, thầy đã ném đi, giải thích, online chờ.

Không lâu sau, phía dưới đã ngập tràn bình luận:

Là Đường Dục Thư!

Cũng chỉ có thầy ấy mới làm ra việc này.

Là tờ giấy gì vậy?

Lần trước làm bánh kem cho thầy ấy, thầy lại ở ngay trước mặt tôi đưa cho thầy dạy văn ở bên cạnh, tôi cũng muốn thầy giải thích.

Không cần lãng phí thời gian ở trên người thầy ta làm gì , tới tìm tôi đi.......

Bá Thiến nghĩ thầm, hiện tại là thời gian học, như thế này là mọi người đều không nghe giảng rồi.....Cô đột nhiên bị gõ nhẹ một cái vào đầu, cuống quýt đem điện thoại giấu đi, ngẩng đầu liền thấy Đường Dục Thư đang nhìn cô chăm chăm, ánh mắt tỏ rõ vẻ không đồng tình.

“Đang thi không được dùng điện thoại.” Đường Dục Thư cảnh cáo nói, “Còn có lần sau sẽ trực tiếp tịch thu.”

“Em viết xong rồi.” Bá Thiến đem đề thi giấy thi đong đưa trước mặt, quả nhiên mỗi một chỗ trống đều được viết kín đáp án.

“Viết xong cũng không thể dùng điện thoại.” Anh vươn tay, “Tan học trả lại em.”

“Thầy Đường —“ Cô nhẹ giọng phát ra thanh âm làm nũng, “Không cần phải như vậy mà.....”

“Đưa lại đây.” Đường Dục Thư khuôn mặt càng nghiêm nghị.

Đáng giận!

Ngụy Bá Thiến cô chính là đối với người khác giới khó mà làm nũng, thế mà lại làm nũng với anh, anh lại không cảm kích!

Bá Thiến đưa điện thoại thật nhanh đến trên bàn tay anh, đầu óc tinh ranh nghĩ ngợi, cố ý ở tay anh bắt lấy cơ hội này, từ mu bàn tay sờ soạng đi, kiên quyết chiếm tiện nghi của anh.

Đường Dục Thư kinh ngạc, “Sau khi tan học trả lại em.” Xoay người đi sang một dãy bàn khác.

Ai......

Điều làm Bá Thiến kinh ngạc không phải là điện thoại của cô sau khi tan học mới có thể lấy lại, mà có phải là Đường Dục Thư đang đỏ mặt không?