Chương 13.2

Hoàng thượng âm trầm nhìn Tần Trạm Văn, sau đó chậm rãi vươn tay hướng bên cạnh.

Thái giám vội vàng bưng một chén rượu mới rót tới.

Hoàng thượng: “Tần Trạm Văn, hiện tại trẫm không muốn nổi điên với ngươi.” Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, “Nếu ngươi có tâm thì để phụ thân ngươi ra sức ở núi Thiên Tiệm chút đi, tìm tới lối vào suối vàng trong truyền thuyết càng sớm càng tốt. Đi đi, trẫm phiền lòng.”

Sau khi Tần Trạm Văn rời khỏi, thái giám thoáng bất mãn nói: “Bệ hạ, Tần Quý phi nói lời ngông cuồng ngang ngược như thế, ngài…”

Hoàng thượng lại uống một chén rượu, lẩm bẩm: “Y nói không đúng chỗ nào sao?”

Thái giám không dám lên tiếng nữa.

Hoàng thượng khẽ lắc đầu: “Các ngươi không hiểu, các ngươi đều cảm thấy trẫm điên rồi. Các ngươi chẳng ai hiểu cả… Chỉ mỗi y… Chỉ mỗi Tần Trạm Văn biết đến vì sao trẫm đau lòng, chỉ y biết, làm sao chọc vào nỗi uy hϊếp của trẫm… Chỉ y biết được cái chết của Hoàng hậu đối với trẫm… Là nỗi đau thấu xương thế nào…”

Hắn ngà ngà say ngồi trên phượng tọa của Hoàng hậu, nhìn làn khói vẩn vương, nhìn ngọn cờ chiêu hồn phấp phới trong gió, một giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống.

Hắn một lần nữa trồng đầy hoa tường vi trong ngoài Phượng Nghi cung.

Tháng Tư vừa đến, những bụi hoa lớn nở dày đặc chen chúc, cực kỳ tưng bừng.

Hạo Trần… Thích hoa tường vi.

Hoàng thượng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng giơ tay giữa hư không, giống như có thể chạm vào chút dịu dàng chân thực này.

Mười năm, hắn tưởng tình nghĩa niên thiếu những năm tháng ấy đã hao mòn cạn kiện giữa tranh đoạt quyền lực minh tranh ám đấu từ lâu, hắn tưởng trong lòng Hạo Trần, Tiêu gia đã sớm quan trọng hơn người phu quân tâm cơ thâm trầm là hắn.

Hắn đã làm nhiều chuyện độc ác tàn nhẫn, từ lâu đã không tin Hạo Trần còn có thể yêu hắn như ban đầu.

Nhưng Hoàng hậu của hắn, cho đến chết… Vẫn yêu hắn…

Nhân sinh cả đời, hồng trần đυ.c bẩn, có người từng yêu hắn vượt trên tất cả, lại bị chính hắn bức vào đường cùng, thả người nhảy xuống hoàng yuyền.

Tương truyền rằng, ở âm tào địa phủ có một nơi tên là Vọng Hướng đài, người đã khuất đi ngang qua nơi này sẽ quay đầu nhìn lại người mình yêu thương nhớ nhung trong cuộc đời.

Hạo Trần… Hạo Trần của hắn, lúc quay đầu nhìn, liệu sẽ để lại cho hắn nửa phần đất dung thân khi ánh mắt lướt qua chứ.

Hoàng thượng uống thêm một chén rượu mạnh.

Quận Sùng Ngô đưa phong liên tới, mạnh tới độ suýt bỏng đầu lưỡi cắt cuống họng.