Chương 17.3

Người hầu vội vã tiến lên đóng cửa sổ, cầm gậy gỗ chèn chặt khung cửa: “Bệ hạ thứ tội, lúc này chính là lúc bão cát ở quận Sùng Ngô lớn nhất, đã quấy nhiễu bệ hạ rồi.”

Hoàng thượng lau cát vàng trên mặt, hỏi: “Trần Tướng quân ở đâu?”

Người hầu đáp: “Trần Tướng quân đang nghỉ ngơi trong doanh trướng, chuẩn bị ngày mai hộ tống bệ hạ vào núi.”

Hoàng thượng im lặng phút chốc rồi nói: “Y thì nhiệt tình rồi. Trẫm còn tưởng rằng Trần Tướng quân và trẫm có thù hận cũ gì cơ đấy, cứ gặp mặt là châm chọc khıêυ khí©h trẫm.”

Người hầu thưa: “Trần Tướng quân vô cùng tốt tính, rất phóng khoáng hào sảng, tướng sĩ trong quân đều yêu thích ngài ấy. Có thể là đùa giỡn cởi mở với chúng thần quen rồi, chưa bao giờ diện kiến quân nhan, nên vui đùa mất cấp bậc lễ nghi.”

Hoàng thượng nói: “Lễ nghi? Trẫm thấy y hiểu lễ nghi lắm, chỉ không hề tôn kính trẫm, nói chuyện không đầu không đuôi.”

Hắn day day mi tâm, nhớ tới công tử Tiêu Hạo Trần của Tướng phủ năm đó.

Trước đây Hạo Trần cũng là nhóc khốn nạn nhanh mồm nhanh miệng, dù đã làm Hoàng hậu cũng không thay đổi.

Nhưng sau đó… Sau đó…

Hoàng thượng hỏi: “Ngươi đóng giữ núi Trường Dạ được bao lâu rồi?”

Người hầu đáp: “Bẩm bệ hạ, mười ba năm.”

Hoàng thượng: “Ngươi đã bao giờ nghe nói về… Ma trành núi Trường Dạ không?”

Người hầu cười: “Bệ hạ nói đùa rồi, trong núi Trường Dạ có vài chuyện kỳ dị, nhưng chưa bao giờ có ai nghe nói về ma trành cả.”

Hoàng thượng nhìn bão cát gõ lên giấy dán cửa sổ, lẩm bẩm: “Ngày ấy trẫm… Nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng hậu ngay trước mặt trẫm, nhìn trẫm, giống hệt năm ấy. Trẫm cực kỳ vui mừng, gọi y, nhưng y không nói lời nào. Trẫm vội vã đuổi theo, rơi vào trong sông, cuối cùng đã chạm đến đuôi tóc y, thật tốt… Thật tốt… Dẫu là giấc mộng, trẫm cũng vô cùng vui vẻ.”

Hắn biết, có lẽ hắn đã sớm biết rằng, hắn không thể tìm về Hoàng hậu của hắn được nữa.

Hai năm trước Sùng Ngô cúng tổ tiên, bình kịch độc hoa Cách Thế được đặt trên bàn để đàn của Hạo Trần. Hắn ra vẻ định uống, Hạo Trần cuống quít cướp đi.

Hạo Trần của hắn không đành lòng gϊếŧ hắn, cũng chỉ có thể gϊếŧ chết chính mình.

Hoàng thượng nhắm mắt lại, nói: “Trẫm mệt rồi, tắt đèn đi.”

Ngày hôm sau, bão cát ở quận Sùng Ngô đã giảm bớt rất nhiều.

Đoàn người cưỡi ngựa đón gió tiến lên, Hoàng thượng bị hạt cát bay qua đánh lên mặt đau đớn. Hắn cau mày nghiêng đầu nhìn Tướng quân Tả Phong bên cạnh.

Trần tướng quân nói: “Nếu bệ hạ thấy khó chịu, chúng ta có thể trở về quận Sùng Ngô nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tiếp.”

Hoàng thượng lạnh lùng trả lời: “Trẫm không sao.”

Hoàng hậu thở dài, xoa xoa mặt, thầm nghĩ không ổn.

Chiếc mặt nạ này được làm quá gấp, vẫn chưa hoàn toàn ngưng kết thành hình, bão cát lớn như vậy đập lên mặt, khó tránh khỏi bị đập đến biến hình.

Hoàng thượng nhìn hành động quỷ dị của người tướng quân bên cạnh, trong lòng cũng dần nảy lên vài suy nghĩ kỳ quái.

Khuôn mặt của người này… Vẫn luôn không quá bình thường.

Vào lần gặp gỡ đầu tiên ở quận Sùng Ngô, Hoàng thượng đã cảm thấy tiểu tướng quân này trông khá quái dị.

Nói xấu cũng không đến nỗi xấu, nhưng khiến người ta không sinh nổi ý nghĩ muốn đến gần, nhìn trái ngó phải cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.

Sau đó… Sau đó trong núi Trường Dạ, lại bị ong vò vẽ đốt sưng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo càng kỳ quặc.

Lại sau đó nữa…

Ngón tay Hoàng thượng dần bắt đầu run rẩy, một loại vọng niệm mà hắn không dám mơ tưởng đột nhiên trỗi dậy trong lòng.

Ở núi Trường Dạ, hắn đã nhìn thấy mặt Hạo Trần hai lần.

Nếu trên đời vốn không có ma trành, nếu đây không phải là giấc mộng si của hắn, vậy người hắn trông thấy, rốt cuộc là ai?

Hoàng thượng phẫn nộ quát một tiếng: “Tất cả dừng lại.”

Một đội binh lính hoang mang dừng lại.

Bàn tay run rẩy của Hoàng thượng nắm thật chặt dây cương, bão cát ngập trời đánh vào mặt hắn. Hắn dường như cho rằng mình lại đi vào cơn ác mộng.

Tướng quân trẻ tuổi nhìn hắn một cách vô tội: “Bệ hạ, có chuyện gì ạ?”

Hoàng thượng nắm dây cương, chậm rãi cưỡi ngựa đến gần tướng quân trẻ tuổi kia.

Tướng quân hơi hoảng sợ nhìn hắn, nói: “Bệ hạ, bão cát sẽ càng lúc càng lớn, chúng ta phải tới nơi trước khi gió to đến…”