Chương 2

Tôi cảm thấy như mình đang rơi, thân thể nhẹ bẫng, không có trọng lực, chỉ có thể rơi mãi, rơi mãi, không cách nào chạm thân mình xuống đất.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều...." Một thanh âm trầm thấp đánh thức tôi. Tôi cố gắng thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ, hơi hé mắt, liền phát hiện trước mắt là một người đàn ông tuấn tú trẻ trung.

"Anh... Anh hai..." Miệng tôi khô khốc, khẽ nói ra lời này.

Anh hai thấy tôi tỉnh lại, dường như thở phào một hơi, vươn tay vừa véo mũi tôi vừa nói:

"Em còn không mau dậy chuẩn bị, chẳng lẽ không muốn kết hôn nữa?"

Tôi giật mình.

Lúc này tôi mới phát hiện, tôi thế mà lại đang nằm trên chiếc giường hoạt hình của mình trước kia ở Lâm gia, đây quả thực là phòng ngủ của tôi, không phải phòng tân hôn hay bệnh viện.

Tôi lại đưa mắt nhìn về phía anh trai, anh so với trong trí nhớ của tôi trẻ tuổi hơn một ít, vẫn là khuôn mặt tuấn tú lẳиɠ ɭơ, khiến nữ nhân vừa yêu vừa hận. Trên người anh mặc một bộ vest chỉnh tề, trên ngực áo còn đeo khăn. Tôi chăm chăm nhìn vào cái kẹp carvat tinh xảo của anh, hơi ngẩn người.

Cái kẹp này sau khi kết hôn, tôi đã cướp nó từ chỗ anh hai, muốn đem làm quà tặng cho anh, bất quá anh chưa từng trở về, tôi chỉ có thể để nó trong ngăn tủ.

Nghĩ lại thì, mỗi khi anh hai có thứ gì đẹp đẽ, tôi đều sẽ cướp lấy, cất hết vào ngăn tủ đầu giường, chỉ cần anh trở về, tôi sẽ đem tâm cả dâng đến cho anh.

Tôi khẽ cười khổ.

"Ai nha, nha đầu này bình thường đều bày ra dáng vẻ ngu ngu ngốc ngốc, chỉ biết cười như kẻ điên, hôm nay lại có thể bày ra dáng vẻ buồn thương thống khổ, thật là mở rộng tầm mắt." Anh hai vẫn như cũ cà lơ phất phơ, đưa tay vỗ lên ngực mà nói, dáng vẻ thật sự rất hoảng hốt: "Được rồi, anh hai biết em gấp không chờ được muốn gả cho tiểu tử kia. Nhanh đứng lên đi, thợ trang điểm người ta cũng muốn đạp cửa xông vào rồi, em còn làm công chúa ngủ trong rừng?"

Lời anh nói giống như một hồi chuông vang vọng bốn phía, tôi còn cho rằng bản thân mình nằm mơ, hoặc đây chỉ là ảo giác trước khi chết, bất quá, anh hai đứng trước mặt tôi, vô cùng chân thật, cũng vô cùng thân thiết kéo tay tôi rời giường.

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống, tôi ôm chặt lấy anh hai, gào khóc, giống như khi còn chưa lớn, mỗi lần bị ngã đau, đều sẽ ngả vào lòng anh hai ăn vạ.

"Con nhóc này bị làm sao vậy?" Anh hai vừa gỡ hai tay tôi ra khỏi người, vừa nói: "Còn nháo nữa, có muốn kết hôn nữa không đấy?"

Tôi nghe thấy hai chữ kết hôn, nhất thời ngừng khóc, ngu ngốc hỏi một câu:

"Hôm nay ngày mấy?"

Anh hai cười gõ đầu tôi: "Ngày 15 tháng 2, không phải em tâm tâm niệm niệm ngày này sao, chỉ hận không thể chớp mắt là đến."

Anh hai cười trêu, còn tôi thì ngây ngốc.

Tôi lúc này, tôi không biết lý giải chuyện xảy ra thế nào, có phải đây là giấc mộng, hay là tôi đã thật sự trở về thời điểm trước khi cưới, trở về lúc tôi và anh mới bắt đầu buộc chặt vận mệnh lại với nhau.

Nếu thật có chuyện kì diệu như vậy xảy ra, tôi nhất định sẽ buông tay sớm hơn, nhất định.

Tôi vươn tay bấm vào cánh tay anh trai, khiến anh trai kêu oai oái, ném tôi trở lại giường, vừa kêu vừa trừng mắt:

"Con nhóc này, em bị làm sao?"

"Em... Em thật sự trở về." Tôi lần nữa khóc lên, lần này quả thực khóc rất thương tâm.

Anh hai ở bên cạnh vốn đang suýt xoa kêu đau cũng phải giật mình, vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, vừa vỗ về vừa nói: "Làm sao vậy, hối hận rồi?"

Quả thực tôi hối hận, giá như tôi trở về sớm hơn một chút, có lẽ đã thay đổi được nhiều điều. Tôi sẽ không gọi điện cho anh hai, cũng sẽ không cưỡng bách anh cưới mình. Nếu có thể, chi bằng như anh mong muốn, không nên gặp anh năm mười tuổi.

Bất quá, hiện tại lại khác, ngày cưới, nếu tôi hủy hôn sự, anh nhất định trắng tay, còn nếu tôi kết hôn với anh, anh cũng đau khổ.

Chẳng qua, tôi nghĩ mình nên chọn vế sau, tôi sẽ kết hôn với anh, sau đó, anh sẽ như kiếp trước rời khỏi tôi, mà tôi cũng không quản anh nữa. Tôi nghĩ, chúng tôi có thể sống như vậy một khoảng thời gian, sau đó, tôi sẽ buông tay, để anh đi, cũng để anh lấy được một phần gia sản nhà họ Lâm, coi như là, tôi đền bù lại tội nghiệt của mình, cũng là món quà cuối cùng tôi dành cho anh.

Tôi nghĩ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Rốt cuộc, tôi ngừng khóc, anh hai liền giục tôi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang tôi đến phòng cho cô dâu.

Tôi giống như kiếp trước, bị một đám người vây quanh, cẩn thận từng ly từng tý trang điểm, làm tóc. Mãi cho đến khi xong việc, sống lưng tôi cũng đã cứng đờ, tôi đưa mắt nhìn hình ảnh mình trong gương. Vẫn đôi mắt to tròn ngập nước, vẫn khuôn mặt tinh xảo, vẫn váy cưới hoa lệ đặt riêng, chỉ khác một điểm, tôi trước kia khi nhìn vào gương, sẽ ảo tượng anh khi nhìn thấy mình sẽ dịu dàng khen ngợi, mà bây giờ, trong mắt tôi lại mang theo vẻ u buồn, hoàn toàn không giống tôi chút nào.

Tôi xốc lại tinh thần, liền nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy anh hai đứng đợi, có lẽ đã đến giờ cử hành hôn lễ.

Ba tôi đã lớn tuổi, sức khỏe vốn không được tốt, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên ghế ở sảnh chính, người dẫn tôi vào lễ đường là anh hai.

Tôi đi theo anh hai đi xuống bên dưới, Phía dưới khách nhân đều ồn ào, khi nhìn thấy tôi liền dần yên tĩnh. Có người khen ngợi tôi xinh đẹp, có người khen Hạ Phương Ngôn câu được rùa vàng, lấy được vợ đẹp lại giàu có, mỗi lời nói đều là khen ngợi tôi, còn anh trong mắt bọn họ, thật giống như một kẻ vì tiền mới lấy vợ. Anh khi nghe thấy, hẳn là tức giận, cũng thấy nhục nhã, những người này không hề biết rõ sự tình, làm sao có thể biết được người hèn hạ nhất chính là tôi, vì tình yêu ích kỉ của mình mà ép buộc anh.

Tôi khổ sở nhếch môi, ánh mắt vừa nâng lên, lại lập tức nhìn thấy người trước mắt.

Anh còn chưa vuốt tóc gọn gàng, mái tóc ngắn của anh để thả tử nhiên trên trán, ánh mắt anh âm u nhìn tôi, bên trong hàm chứa lạnh lùng, còn có uất hận, tôi biết, hiện tại hết thảy cảm nhận của anh, tôi đều biết. Tôi không cách nào cười nổi nữa, mắt tôi cụp xuống nhìn đến dưới chân mình, từng bước chân nặng nề đi về phía trước. Anh chần chừ một chút rồi vươn tay, tôi đưa tay đặt lên tay anh, anh hai tôi ở bên cạnh nói gì đó, tôi không nghe rõ, chỉ có thể theo bước anh tiến về phía trước.

Tuyên thệ, cắt bánh, tất thảy đều rất nhanh trôi qua.

Tôi mang theo một ly rượu đỏ, khẽ nhấp một ngụm, vị đắng chát vào trong miệng khiến tôi khó thở, tôi đi ra ngoài.

Tôi biết, sau đó còn có một màn tình yêu phân ly, tôi không muốn nhìn cảnh đó, đời trước nhìn một lần là đủ, tôi không muốn lại lần nữa phải nhìn.

Bên trong ồn ào một hồi, sau đó một bóng dáng màu đen bị bảo vệ lôi kéo ra ngoài, tôi đứng tựa vào thân cây, ánh mắt nhìn đến những tán lá xanh mướt, xuyên qua kẽ lá còn có thể thấy được ánh đèn điện chiếu xuống.

A, thì ra cái cây này cũng không tồi.

Tôi khẽ cảm thán trong lòng, ly rượu trên tay vẫn chưa vơi đi chút nào, bên tai tôi quẩn quanh tiếng khóc lóc, cùng với giọng nói mềm yếu khổ sở của phụ nữ. Tôi khẽ thở dài, lại đi vào trong phòng tiệc.

Người tham dự vừa thấy tôi tiến vào, ồn ào thoáng chốc im bặt, tôi không hề chú ý đến họ, từng bước đi vào bên trong, giống như người vô hồn đi trong một vườn ngập tràn hoa cỏ, nhưng lại không có tâm tư thưởng thức.

"Kiều Kiều." Có người gọi tôi, cũng vươn tay nắm lấy tay tôi.

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn, phát hiện thì ra là Sở Nhan.

Sở Nhan là bạn thân duy nhất của tôi, từ nhỏ đến lớn, đều ở bên cạnh, sau này, Sở Nhan cưới anh hai tôi, hai người sống cũng rất hạnh phúc.

Tôi khẽ cười với cô ấy:

"Chị dâu."

"Cậu nói gì thế." Sở Nhan hơi đỏ mặt, nắm lấy tay tôi kéo đến một bàn nhỏ gần đó, ép buộc tôi ngồi xuống mới nói: "Ban nãy... "

"Tớ biết rồi." Tôi cười cười, vô tâm vô phế nói: "Có sao đâu, hôm nay là ngày vui."

Sở Nhan yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó mới thở dài, nói với tôi: "Muốn khóc thì khóc, vì sao còn cười như vậy."

Cô ấy nói xong liền ôm tôi vào lòng. Nhưng tôi không khóc, tôi chỉ ngẩn ngơ nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của anh, tôi gắng gượng nhếch lên khóe môi, thế nhưng hai mắt lại đỏ hoe, nước mắt chỉ trực tràn ra khóe mắt.

Tôi cúi đầu, để mặt mình chôn đến đầu vai gầy của Sở Nhan.

Tôi thế mà lại khóc.

Tôi phát hiện, bản thân thật sự rất thích khóc. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, tôi đã khóc đến ba lần.

Tôi trước kia sẽ không như vậy, tôi ngang bướng, kiêu ngạo, tôi luôn luôn cười nhạo những kẻ yếu đuối, động một chút liền khóc. Thế mà, hiện tại tôi lại khóc, còn khóc rất nhiều.

Từ khi nào tôi thay đổi như vậy?

Tôi không biết, nhưng có lẽ, là kể từ thời điểm tôi mỗi ngày đều ngồi trong phòng, chờ đợi người đàn ông mà tôi luôn thương nhớ, bất quá lại không thấy.

Cũng đúng thôi, khi con người ta yếu đuối, thì nước mắt chính là công cụ để giải toả.

Tôi khóc một hồi, mới mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên vai Sở Nhan.

Sau khi tiệc tan, tôi đi lên xe cưới. Anh lái xe, còn tôi yên lặng ngồi ở sau xe.

Trong xe không khí quá đỗi yên lặng, anh không nói gì, còn tôi càng không nói. Tôi đưa tay xoa dịu đôi mắt có chút đau sót của mình, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo từng ngôi nhà chạy ngược lại phía sau.

Trước khi kết hôn, tôi đã tự mình chọn cho chúng tôi một căn biệt thự. Căn biệt thự ở gần ngoại ô Tây Thành, cách thành S chừng hai tiếng đồng hồ đi xe. Thật ra, tôi không thích sống ở ngoại ô, vì nơi này quá tĩnh mịch, chẳng qua nghe người giới thiệu nói, các cặp đôi trẻ tuổi đều rất thích biệt thự ở ngoại ô, yên tĩnh, không khí lại trong lành.

Vì muốn cuộc sống sau này trải qua thật hạnh phúc bên anh, tôi mua căn nhà này.

Chỉ là, nơi này thật tĩnh mịch, giống như tôi ngày trước.

Xe đi đến trước nhà thì dừng lại, tôi cũng không giống như kiếp trước, huyên thuyên nói với anh đủ điều, sau đó lôi kéo anh xuống xe, để rồi cuối cùng anh phóng xe rời đi, còn tôi thì yên lặng đứng nhìn bóng xe dần biến mất.

Tôi lúc này, thò chân bước xuống xe, một mình tiến vào trong nhà. Ở ngoại ô thành phố không có ồn ào, đặc biệt yên tĩnh, xung quanh chỉ có vào tiếng dế kêu nhỏ, hoặc là tiếng xào xạc của lá cây.

Tôi tự mình đi lên phòng cưới, khóa cửa, rồi vùi mình vào trong chăn.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi cho rằng quản gia mang sữa đến cho mình, tôi hơi run giọng nói vọng ra ngoài: "Bác Trương nghỉ ngơi sớm đi, con muốn ở một mình."

Bên ngoài lần nữa yên tĩnh.

Tôi nghe tiếng bước chân đều đều rời khỏi, cũng không để ý nữa. Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa tẩy rửa liền đi vào phòng tắm gột sạch hết thảy, trở lại phòng ngủ liền ngủ một giấc thật sâu.

Có lẽ buông tay cũng tốt, tôi không còn như trước ngây dại ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không cần mỗi đêm giật mình thức giấc.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi đi xuống phòng ăn.

Ngạc nhiên nhất chính là, tôi thế mà lại nhìn thấy anh ngồi trên bàn ăn sáng.

Ba mẹ Hạ không quen có người hầu hạ, cũng không muốn nhìn thấy tôi, nên sáng sớm đã xuống bếp làm đồ ăn trước, hiện tại sớm đã không thấy bóng dáng rồi.

Hiện tại, cũng chỉ có anh ngồi đấy.

"Tiểu thư dậy rồi sao?" Bác Trương có chút kinh ngạc hỏi tôi, lúc này tôi mới rời ánh mắt khỏi bóng lưng thẳng tắp của anh, tôi khẽ gật đầu nói:

"Con muốn đi học, bác chuẩn bị cho con một phần ăn nhẹ."

"Tiểu thư không nghỉ thêm sao?" Bác Trương hiếu kì hỏi, hết nhìn tôi lại nhìn Hạ Phương Ngôn.

Tôi lắc đầu, cũng không nói gì, lại trở về phòng chuẩn bị quần áo.

Đời trước, mỗi ngày tôi đều buồn chán ngồi ở trong nhà, cũng không biết thứ gọi là trường học, hiện tại đi học một chút, cũng không phải không tốt.

Có lẽ, tôi nên thuê một căn phòng ở gần trường học, có thể tránh mặt được anh, cũng tránh được việc đối mặt với ba mẹ Hạ, khiến cho mọi người đều khó xử.

Ừ, dọn ra ngoài cũng tốt.

Khi tôi xuống lần nữa, anh đã sớm rời đi. Tôi nhận lấy túi giấy nhỏ trong tay, sau đó cũng ngồi lên xe rời khỏi.