Chương 3

Đại học, đối với tôi quá mức xa lạ.

Tôi thậm chí còn không nhớ nổi mình học ngành gì, học ở lớp nào, nên đi đến đâu.

Tôi ngẩn người đứng trước cổng trường một lúc, mới mở điện thoại ra xem.

Xem được địa điểm học, lại không biết nó nằm ở đâu.

Tôi có chút bối rối.

"Bạn học, em gặp vấn đề gì sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng. Người nọ dáng vẻ tuấn tú nho nhã, có chút giống Hạ Phương Ngôn khi trước.

Tôi hơi ngẩn người nhìn anh ta một lúc, mới giật mình bối rồi nói:

"Xin lỗi anh, anh rất giống một người quen của tôi."

Người đàn ông khẽ lắc đầu cười: "Không có gì." Ngừng lại một chút, anh ta lại nói tiếp: "Có phải em gặp rắc rối gì không? Tôi thấy em đứng ở nơi này rất lâu."

Tôi hơi bối rối, cũng có chút ngượng. Tôi nghĩ thầm hiện tại đã qua nửa học kỳ, cho dù là sinh viên hư hỏng đến mấy cũng không đến mức không biết lớp học, thế nhưng tôi lại không biết. Nếu nói ra, không biết có khiến cho người đàn ông trước mặt này cười mình không. Lại nói, chuyện này nói thế nào cũng thật mất mặt.

Tôi chần chừ một lúc, lại thấy người đàn ông kia vẫn như cũ đứng chờ đợi tôi trả lời. Tôi hơi cúi đầu, xấu hổ nói:

"Cũng không có việc gì, chỉ là... Tôi, tôi không biết phòng học ở đâu."

"À?" Người đàn ông khẽ nói, cũng không như tôi tưởng tượng. Anh ta chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ dọa sợ đến tôi: "Em học lớp nào, tôi chỉ đường cho em."

Thấy người này rất tốt bụng, tôi đối với anh ta cười đáp lễ, cũng nói ra một cái tên phòng. Dưới sự chỉ dẫn của anh ta, tôi rất nhanh đi đến được phòng học.

Trùng hợp nhất chính là, anh ta thế nhưng lại là giảng viên phụ trách dạy môn đại cương của lớp tôi.

Anh ta gọi là Lâm Ý, là một người đàn ông nho nhã, khi dạy học có chút nghiêm túc, nhưng ngoài thời gian giảng dạy, thì anh ta là một người hòa hợp dễ gần.

Khi nhìn thấy anh ta trên bục giảng, tôi thầm nghĩ, quả thực là hữu duyên nhất định gặp lại, vô duyên muốn gặp cũng khó tìm?

Hiển nhiên, Lâm Ý cũng nhận ra tôi.

Người đàn ông này trong lớp rất được các sinh viên nữ yêu thích. Tôi nghĩ thật ra cũng dễ hiểu, bất kì cô gái nào cũng muốn được ở bên cạnh một người đàn ông tuấn tú lại hiểu lòng người. Ngay cả tôi, không phải cũng như vậy sao? Tôi luôn nghĩ Hạ Phương Ngôn là mẫu đàn ông tiêu chuẩn mà bất kì cô gái nào mong muốn, khi tôi có được anh, tôi còn cảm thấy cao hứng biết bao, cũng kiêu ngạo biết bao. Tôi thầm nghĩ mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Chỉ tiếc, tôi giữ lấy mảnh ghép không thuộc về mình.

Giờ tan lớp, tôi một mình đi khỏi phòng học. Đi một lúc mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người.

"Thầy Lâm." Tôi lịch sự chào hỏi.

Lâm Ý cũng nhìn tôi, hài hước cười nói:

"Thật không ngờ trùng hợp như vậy, tôi còn có thể gặp được em ở lớp, hơn nữa em cũng họ Lâm."

Nghe Lâm Ý nói, tôi mới nhận ra hai chúng tôi cùng họ, nghĩ nghĩ, tôi cất giọng nói đùa: "Có khi nào thầy với em là anh em họ xa không?"

Hai chúng tôi đều cười.

Thật ra, đi ra ngoài tốt hơn ở trong phòng rất nhiều, tôi có thể nói chuyện để giải tỏa, cũng có thể tạm quên đi sự tồn tại của anh trong cuộc đời mình. Tôi biết, quên anh là chuyện rất khó khăn đối với tôi, bất quá có thể quên mới tốt, dù sao tôi cũng lựa chọn để anh ra đi, tôi cũng nên để cho mình một con đường.

Khi tôi trở về nhà, tôi gặp phải ba mẹ Hạ.

Hai người họ hình như không biết tôi ra ngoài, hoặc là nghĩ tôi không về sớm như vậy. Vừa nhìn thấy tôi đi vào cửa, nụ cười trên môi họ có chút cứng đờ. Tôi cũng ngại ngùng không biết nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng chào:

"Ba, mẹ, con đi học về."

"À ừ." Mẹ Hạ khẽ cười, hơi huých vào tay ba Hạ một cái. Lúc này, ba Hạ mới ho khẽ một tiếng, cười nói với tôi:

"Ừ, về là tốt...."

Ba Hạ nói lời này, dường như cảm thấy có gì không đúng, vì vậy nói được mấy chữ thì yên lặng.

Tôi gật đầu nói với bọn họ: "Vậy con lên phòng trước." Sau đó lẳng lặng đi lên.

Mỗi lần gặp mặt đều như vậy, ngại ngùng, khách sao, giống như người xa lạ.

Tôi ngồi trong phòng đến tối muộn mới ra ngoài. Bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, tối tăm, tôi có chút sợ hãi vươn tay mò mẫm công tắc điện, mở đèn lên mới dám đi tiếp.

Có lẽ ba mẹ Hạ vừa mới dùng cơm xong, bác Trương đang cùng vợ dọn dẹp phòng ăn. Thấy tôi đi xuống, bác Trương lập tức cười:

"Tiểu thư muốn ăn chút gì hay đi luôn?"

Tôi hơi ngớ ra, khó hiểu hỏi lại:

"Cháu phải đi đâu sao?"

Bác Trương và nhìn nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi, cười đầy ẩn ý: "Cậu Hạ... À không, cậu chủ nói hôm nay công ty nhiều việc không thể trở về, muốn tiểu thư mang cơm đến công ty."

Tôi giật mình, ngơ ngẩn gật đầu, không nói gì.

Sau khi ăn xong cơm tối, tôi mang theo hộp thức ăn đi ra lấy xe, mới nhớ ra bản thân còn chưa có bằng lái, vì vậy chỉ có thể nhờ bác Trương đưa đến bản thân đến Lâm thị.

Hiện tại 8 giờ tối, ngay cả bảo vệ cũng đã đổi ca trực, nhân viên thì về hết. Sau khi cùng bảo vệ nói mấy câu, muốn nhờ anh ta mang đồ ăn lên cho anh, nhưng anh ta lắc đầu. Anh ta nói phòng giám đốc anh ta không được phép lên.

Tôi chỉ có thể thở dài nói cảm ơn. Xuyên qua hành lang có chút âm u, tôi xoa xoa cánh tay nổi da gà. Khi nãy ở trong nhà có hệ thống sưởi, tôi còn không thấy lạnh, chỉ mặc một kiện áo mỏng, hiện tại lại phát hiện bên ngoài so với trong phòng lạnh lẽo hơn nhiều, có chút hối hận vì mình không khoác thêm áo.

Thang máy dừng ở tầng mười lăm, tôi đi ra ngoài. Tầng mười lăm thiết kế so với những tầng khác khác biệt một chút, tường bao quanh đổi thành kính cường lực, người đứng ở trong có thể phóng tầm mắt nhìn ra ngoài.

Cũng nhờ có cửa kính trong suốt, con đường tôi đi cũng không quá tăm tối. Tôi đi dọc theo hành lang dài rộng, tiếng bước chân của tôi rất nhỏ, nhịp nhàng, giống như tâm trạng tôi lúc này.

Đi thẳng đến phòng tổng giám đốc, cửa phòng cũng không khóa, ánh sáng vàng từ trong phòng hắt ra ngoài, có chút ấm áp. Tôi vươn tay định đẩy cửa ra, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói:

"Anh không yêu cô ta thì mặc kệ cô ta, còn quan tâm cô ta mất mặt làm gì? Hay là anh muốn, người mất mặt phải là em?"

Giọng nói này, tôi biết, là giọng nói của Dương Minh Khiết, cũng là người phụ nữ của anh.

Tôi bất giác dừng lại động tác, ở trong bóng tối đứng lặng. Lúc này, lại nghe thấy giọng nói của anh:

"Minh Khiết, em ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."

"Chưa hiểu chuyện? Cô ta cũng mười tám tuổi rồi." Dương Minh Khiết có chút tức giận, thanh âm có chút lớn: "Chẳng có đứa trẻ nào bày kế hãm hại khiến công ty của người khác phá sản, khiến người khác có nguy cơ bị đi tù, cô ta vốn không còn nhỏ, cô ta còn là rắn độc đấy."

Tôi lặng người, khẽ đặt hộp cơm ở bên cạnh cửa, vội vã rời đi.

Thật ra, lời nói của Dương Minh Khiết, quả thực không sai.

Tôi là một con rắn độc, mới hại người mình yêu ra nông nổi phải bán mình trả nợ. Ừ, tôi chẳng qua chỉ là một con độc xà, nhìn thấy con mồi yêu thích liền phun ra dịch độc, muốn người mình yêu mãi mãi cùng mình hòa làm một, cho dù sống hay chết.

Tôi đã từng nghĩ mình như vậy, bất quá nghe người khác nói thế về mình, thật ra cảm giác rất khác biệt.

Giống như, chột dạ, lại giống như, tủi nhục?

Tôi không đi thang máy, mà chạy xuống bằng thang bộ. Lúc đi tôi xỏ theo một đôi dép lê, lúc này chạy nhanh, âm thanh có chút lẹp xẹp, nghe thật chói tai.

Chạy xuống dưới, thấy bác Trương chuẩn bị chạy xe đi, tôi vừa thở vừa gọi ông ấy lại, leo vào xe nói muốn trở về.

"Cậu chủ nói tôi trở về, cậu chủ đang đi lấy xe... Hai người không về với nhau sao?" Thời điểm bác Trương chuẩn bị khởi động xe, vẫn còn nói lời này.

Tôi thấy xe khởi động rồi, mới bình ổn hơi thở, khẽ cười nhạt nói: "Không cần đâu, có lẽ anh ấy còn phải đưa người khác về."

Bác Trương nhìn tôi qua gương chiếu hậu, sau đó liền yên lặng.

Đêm đó, quả nhiên anh có trở về nhà. Tôi khóa chặt cửa, giả vờ đi ngủ, làm như không nghe thấy tiếng gõ cửa của anh. Trong bóng đêm tĩnh lặng, tôi nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài, sau đó là tiếng bước chân nhỏ dần, rời đi.

Tôi nghĩ, có lẽ anh biết tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh, anh sợ tôi bị tổn thương. Có lẽ, anh vẫn muốn đối xử với tôi như ngày trước, bao dung tôi, coi tôi là em gái nhà bên.

Tôi rất muốn cảm thụ cái cảm giác được cưng chiều, nhưng anh vô tâm, tôi lại có ý, anh coi việc đối xử như bình thường với tôi là lẽ thường, nhưng nếu tôi tiếp nhận, thì chỉ có tôi lún sâu.

Thật ra, người rung động trước chính là người thua. Ở trường hợp của chúng tôi, tôi là người rung động trước, cũng là người theo đuổi. Tình đơn phương thì tổn thương cũng chỉ thuộc về một phía, hơn nữa tổn thương này không được chia cho hai người, mà là một người phải chịu hết thảy, đau càng thêm đau.

Tôi nằm trong chăn suy nghĩ, trằn trọc thật lâu mới ngủ.

Sáng hôm sau không có tiết học, tôi nằm dài ở trong phòng, ngay cả bữa sáng cũng do vợ bác Trương mang cho. Tôi vừa ăn vừa tìm một căn hộ ở gần trường, tìm một hồi, mới thấy một căn hộ đang được rao bán.

Thật ra, việc tìm căn hộ cũng không phải là việc khó. Tôi hoàn toàn có thể gọi cho anh hai, nhờ anh tìm cho mình một căn hộ ở gần trường. Chỉ là nếu như nhờ anh hai, sẽ chẳng khác gì nói với anh rằng tôi và Hạ Phương Ngôn hôn nhân không hạnh phúc. Anh hai tôi cũng nhất định sẽ vì thế mà tức giận, hơn nữa còn gây khó dễ cho Phương Ngôn.

Hơn nữa, tôi không muốn Hạ Phương Ngôn biết tôi ở nơi này.

Nói tôi trốn tránh cũng được, nói tôi nhát gan hèn yếu cũng xong. Tôi chính là không dám đối mặt với bọn họ. Trước đây cũng vậy, sau này cũng thế.

Căn hộ mà tôi nhìn trúng, vừa đúng nằm ở gần trường, cách trường học của tôi chỉ chừng năm phút đi đường. Sau khi nhắn tin hẹn gặp chủ hộ, tôi lại lướt nhìn trang web tìm nhà một chút, cũng tìm đến vài phương án dự phòng cho mình.

Đến buổi chiều, sau khi học xong một lớp học khô khan, tôi không trở về nhà mà đi đến một khu nhà chung cư, đi đến tầng hai mươi sáu.

Trên đường đi, tôi lại gặp được Lâm Ý.

Thì ra, anh ta cũng sống ở tòa nhà này. Anh ta còn hỏi tôi đến gặp người thân sao? Tôi chỉ cười mà không nói. Có lẽ, anh ta còn không biết tôi là một đại tiểu thư giàu có chỉ biết vung tiền như rác. Trong mắt Lâm Ý, có lẽ tôi chẳng qua chỉ là một cô nhóc vắt mũi chưa sạch, thiếu kĩ năng xã hội nghiêm trọng.

Quả thực vế sau có chút đúng.

Sau khi nói tạm biệt với Lâm Ý, tôi lập tức đi đến căn hộ mình muốn mua.

Chủ hộ là một người phụ nữ trung tuổi Bà nói con trai bà cưới vợ mua nhà, cũng đón bà ấy về để tiện chăm sóc, vì vậy mới đăng bán căn nhà, giá bán cũng ưu đãi hơn một chút.

Khi thấy tôi một mình đến mua nhà, bà còn có chút ái ngại, tôi cười với bà đảm bảo tôi có khả năng chi trả, lúc này bà mới nhiệt tình giới thiệu cho tôi:

"Nhà này dì cũng ở chưa lâu, chỉ mới mua gần hai năm, trong nhà có một phòng khách hai phòng ngủ, nhà vệ sinh ở bên này, lắp đặt đầy đủ, phòng bếp cũng thoáng mát, còn có cửa sổ có thể đóng mở."

Người phụ nữ trung niên thấy tôi chăm chú lắng nghe, càng vui vẻ hơn thao thao bất tuyệt mà nói: "Đồ đạc trong phòng vẫn còn mới, nếu thích, cháu cứ giữ lại dùng cũng được. Thật ra một cô gái như cháu ở một mình nơi này cũng không được an toàn, nếu được thì rủ thêm bạn cùng sống là tốt nhất. An ninh ở đây rất lỏng lẻo, nếu không cẩn thận là mất người mất của."

Thấy bà ấy thẳng thắn như vậy, tôi cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nói cảm ơn.

Thật ra, tôi nghĩ nơi này ở cũng rất tốt, rộng rãi, lại trang trí ấm cúng, giống như nhà của một hộ gia đình chỉ cần sửa một chút, hắn là ở không tồi. Chẳng qua tôi vẫn muốn đi xem vài địa điểm khác, xem xem có chỗ nào tốt hơn hay không.

Sau khi trao đổi số điện thoại với người phụ nữ trung niên, khi đi ra ngoài, tôi lại gặp Lâm Ý. Thì ra anh ta sống cách căn nhà này không xa lắm, ước chừng cách hai căn hộ. Tôi gật đầu cười với anh ta, sau đó rời đi.

Đến một căn hộ khác, tôi thế nhưng lại nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất lúc này.