Chương 5

Cuối cùng, tôi vẫn đi theo Lâm Ý đến một quán ăn ven đường dành cho sinh viên.

Thật ra, lúc này tôi muốn về nhà, sau đó gọi đồ ăn từ bên ngoài đến cũng không tồi. Bất quá, Lâm Ý không cho tôi từ chối. Anh ta nói tôi ở một mình trong nhà, nếu như gọi giao hàng đến, nhỡ đâu lại gặp sắc lang, đóng cửa một cái, cũng không có ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tôi nghe thấy thế liền buồn cười, hỏi anh ta tôi đẹp lắm sao.

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi một lúc rồi rời mắt đi.

Lâm Ý hình như là khách quen của quán ăn nhỏ này. Quán ăn này thật sự không thể gọi là "quán" mà chỉ là một sạp hàng dựng lên bằng vải bạt xanh, bên trong xếp đầy bàn ghế nhựa, trên sàn la liệt rác hoặc là vỏ chai bia, vứt lăn lóc, còn chưa kịp quét dọn. Vừa bước vào bên trong, tôi đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, khiến tôi không khỏi chun mũi.

Lâm Ý liếc mắt nhìn tôi, cười nói: "Lần đầu tiên đến nơi như thế này?"

Tôi khẽ gật đầu, đưa tay lên che mũi.

Có lẽ, trong mắt mọi người, tôi là một đại tiểu thư chảnh chọe, nhưng tôi quả thực không chịu được mùi rượu quá nồng. Từ nhỏ, mỗi lúc ba ba ôm tôi, nếu trên người ông có mùi rượu, tôi nhất định sẽ ghét bỏ nhảy khỏi lòng ba ba.

Đến khi lớn lên một chút, người tôi ghét bỏ là anh hai.

Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nghĩ tới anh. Bất quá suy nghĩ còn chưa kịp thành hình, tôi đã xua đuổi nó đi, không để nó tiếp tục hiện hữu.

Tôi nghĩ, tôi nhất định phải quên anh đi, như vậy lúc buông tay, tôi sẽ bớt đau hơn một chút.

Lâm Ý chọn một bàn gần quầy thanh toán, cũng cách xa những bàn khác nhất. Tôi biết, mặc dù anh ta không nói, nhưng anh ta vẫn rất quan tâm người khác, nếu có một người phụ nữ có thể được anh ta yêu, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.

Tôi và Lâm Ý vừa ngồi xuống, một ông chú râu quai nón lập tức chạy ra. Mặc dù đã là đầu xuân, nhưng không khí vẫn còn có chút lạnh, thế nhưng ông chú này còn mặc áo ba lỗ, để lộ ra bắp thịt ngăm đen ở cánh tay. Trên trán và trên người ông ấy ướt nhẹp mồ hôi, có lẽ vừa mới từ trong bếp đi ra, trên vai người này còn vắt một cái khăn ố vàng có chút ẩm ướt.

Điều đầu tiên tôi nghĩ khi nhìn thấy ông chú này, chính là đáng sợ.

"Tiểu Ý, lâu rồi không thấy."

Ông chú vừa nhìn thấy Lâm Ý, nhiệt tình vươn tay vỗ vai anh ta. Bàn tay to nắm lấy bờ vai có chút gầy gò của Lâm Ý, khiến tôi cảm thấy có chút sợ. Tôi chỉ sợ chỉ cần tôi chớp mắt một cái, ông ta sẽ dùng bàn tay to bóp nát bả vai của Lâm Ý.

Lâm Ý cũng không để ý khi bàn tay đầy dầu mỡ kia đặt trên người mình, anh ta cười thoải mái nói với ông chủ:

"Gần đây sắp đến kì kiểm tra, có hơi bận." Anh cười nói, sau đó nhìn tôi hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Mang bạn gái đến à." Ông chú thu lại bàn tay, vuốt vuốt chòm râu xồm xoàm trên mặt, rồi lại vươn tay vỗ lên vai Lâm Ý mấy cái: "Không tồi, không tồi, bạn gái đẹp như vậy, lâu nay còn không mang đến ra mắt bạn bè?"

Bạn bè? Tôi hơi ngớ người, đang muốn giải thích, lập tức bị dữ kiện sau làm cho choáng váng. Nhìn một chút, ông chú này nếu không vó bộ râu xồm, thực ra cũng không già lắm.

Chắc cũng tầm tuổi Lâm Ý đi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn bàn tay to đang vỗ lên vai Lâm Ý, sau lại rời mắt đến tờ thực đơn để trên bàn.

Nhìn một lúc, tôi lại lúng túng nói:

"Tôi, tôi ăn gì cũng được." Tôi sẽ không nói, nhưng món ở đây, tôi chưa ăn bao giờ, cũng chẳng biết thứ nào ngon miệng.

"Một suất hai người như cũ đi." Lâm Ý cũng không làm khó tôi, nói với... Người bạn của mình.

Người đàn ông kia lập tức viết viết lên tờ giấy, sau đó xé ra đặt đến trên bàn. Tôi hơi nhổm dậy nhìn, hóa ra là một tờ hóa đơn, chữ trên đó rất xấu, tôi không đọc được.

"Tôi không mang tiền mặt." Tôi hơi bối rối nói, tôi không hay dùng tiền mặt, một phần vì tiền mặt khiến ví tôi trông rất dày, mặt khác, tôi cũng không thích mất thời gian đếm tiền, chỉ cần đưa một cái thẻ, mọi thứ đều xong xuôi.

Lâm Ý nghe thấy tôi nói như vậy, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cười nói với tôi: "Vậy hôm nay tôi mời khách, hôm sau đến lượt em mời."

Tôi thầm nghĩ, như thế thì sẽ lại có một buổi đi ăn như thế này. Tôi với Lâm Ý cũng không phải quen thân, đi ăn hai người, thật ra có chút không được tự nhiên.

Chỉ là người ta đã nói như vậy, tôi không thể mặt dày từ chối, nếu nói ra, thì chính là tôi thừa nhận mình tiếc tiền, viện cớ từ chối, cũng là không nể mắt Lâm Ý.

Thế là tôi gật đầu đồng ý.

Ban đầu, tôi không có quá nhiều kì vọng đối với quán ăn nho nhỏ này, thế nhưng khi ăn thức ăn ở đây, tôi cảm thấy nửa cuộc đời của mình, sống thật ra rất uổng phí.

Đồ ăn ở nơi này rất ngon.

Thì ra, đây là quán bán thịt dê nướng, dê nướng vừa phải, thịt dê không quá dai, nhai mấy lần thì mềm xốp, tản ra một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào, vị lại rất thanh, hoàn toàn không ngấy. Tôi ăn một miếng, hai mắt lập tức sáng bừng, nhìn về phía Lâm Ý, thật tâm mà giơ ngón cái khen ngợi:

"Rất ngon."

"Ngon đúng không?" Lâm Ý cười ôn hòa, lại gắp cho tôi một miếng: "Ăn cái này đi, đảm bảo em sẽ thích."

Tôi cũng không còn e ngại hay thẹn thùng lúc ban đầu nữa, vùi đầu vào ăn. Có lẽ, đây là bữa ăn tôi ăn nhiều nhất từ trước đến nay, mặc dù không phải sơn hào hải vị, cũng chẳng phải những món ăn bày biện tinh xảo ở nhà hàng tây, nhưng tôi lại ăn cực kì hăng hái, có lẽ, một bữa ăn này, tôi ăn bằng lượng ăn của một tuần lúc bình thường.

Kết quả là, Lâm Ý hầu như không động đũa, còn tôi thì cảm giác bản thân có thể lăn trở về.

Tôi đưa tay xoa bụng, cảm thấy bụng lúc này thật đầy, có chút khó chịu. Lâm Ý cũng nhìn thấy được tôi không khỏe, khẽ cười với tôi:

"Em ngồi đây một lát, tôi đi mua men tiêu hóa cho."

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Không biết tôi ngồi được bao lâu, đột nhiên nghe được có người nhỏ giọng gọi mình, thật ra cũng không tính là gọi, chẳng qua ở khoảng cách gần, tôi có thể nghe rõ được thanh âm của người kia.

"Lâm Kiều?"

Thân thể tôi khẽ run, quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, tôi đi đến quán nhỏ này ăn một bữa, thế mà lại có thể gặp Dương Minh Khiết.

Tôi và cô ấy đồng thời ngẩn người.

Bên cạnh Dương Minh Khiết hiển nhiên là người bạn cùng phòng dạo trước. Vừa thấy tôi, cô gái kia cũng kinh ngạc, sau đó là tức giận quát:

"Sao cô vẫn như âm hồn không tan đeo bám Khiết Tử thế?"

Tôi hơi không hài lòng. Nói thế nào thì, tôi cũng chỉ đến đây ăn, hơn nữa tôi là người đến trước, không phải bọn họ.

Tôi yên lặng ngồi, không muốn để ý đến bọn họ, nhưng cố tình, cô gái kia lại không muốn để cô yên:

"Cô nói đi, cô đã ép buộc bọn họ chia tay rồi, bây giờ còn theo dõi Khiết Tử để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn cô ấy biến mất?"

Trong quán vốn ồn ào, lúc này đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Cô gái kia nói lớn như vậy, người trong quán nghe thấy cũng là bình thường, lúc này, tôi hơi cúi đầu, tôi biết người xung quanh đều đang nhìn về phía này, tôi cảm thấy xấu hổ, cũng sợ, ở đây có rất nhiều sinh viên ở trường tôi, nếu như bọn họ biết tôi đã từng làm gì, có phải hay không tôi không thể đến trường nữa?

Đúng lúc này, Lâm Ý trở lại, mà chủ quán cũng vội vàng chạy ra.

"Có chuyện gì thế?" Lâm Ý vừa trở về đã cúi đầu nhìn tôi hỏi. Tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm thấy sống mũi có chút chua sót, tôi biết tôi lại muốn khóc, nhưng tôi không muốn mất mặt như vậy, tôi nên tỏ ra mạnh mẽ một chút, vì vậy tôi khẽ hít mũi, lắc đầu nói:

"Không có gì, chuyện riêng của tôi thôi."

Lâm Ý có chút nghi ngờ nhìn tôi rồi lại nhìn hai cô gái kia, cũng không hỏi nhiều.

Lúc này lão bản mới lên tiếng: "Hai vị mỹ nữ này, có gì từ từ nói chuyện." Nói xong tươi cười híp mắt, nếu không có chòm râu, chắc hẳn tôi có thể nhìn thấy mười cái răng trắng bóc của anh ta.

Dương Minh Khiết nhìn chằm chằm tôi, lại nhìn về phía Lâm Ý, rốt cuộc đi theo lão bản đến một bàn. Cô gái kia đi theo phía sau, trước khi đi qua tôi, còn lạnh lùng gằn từng chữ:

"Hồ ly tinh."

Tôi không nói gì.

Trên đường trở về, tôi không nói gì, mà Lâm Ý cũng không lên tiếng. Chúng tôi sóng vai đi cùng nhau, tiến vào thang máy đều yên lặng.

Khi tôi quay đầu chuẩn bị đi về phòng, đột nhiên nghe Lâm Ý nói:

"Cô không sao chứ?"

Tôi không quay đầu, hơi run giọng đáp: "Không có gì. Anh về nghỉ ngơi đi." Sau đó nhanh chóng trở về nhà.

Tôi ngồi tựa vào cánh cửa.

Thành thật mà nói, tôi rất muốn phản bác, cũng rất muốn biện giải cho mình. Nhưng, tôi có gì để phản biện, có gì để chứng mình mình trong sạch?

Ngay cả tôi, còn không nhìn ra được mình trong sạch ở đâu.

Tôi vùi mặt vào cánh tay, lặng yên ngồi thu mình trong góc nhỏ. Tôi đã từng ích kỉ mà nghĩ, thật ra tôi cũng không làm sai cái gì, tôi chẳng qua chỉ muốn ở bên cạnh người tôi yêu, chỉ muốn có được hạnh phúc, tôi làm thế có gì sai?

Bất quá, suy nghĩ đó dần tàn lụi trong khoảng thời gian tôi cô đơn một mình ngồi trong phòng tân hôn vắng lạnh. Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy mình hạnh phúc nằm trong vòng tay anh, đến khi tỉnh lại, nụ cười lại trở thành nước mắt. Lúc đó tôi mới hiểu, cho dù tôi có cưới được anh, tôi cũng không hạnh phúc, tình yêu của tôi quá ích kỉ, cũng quá trẻ con, vì vậy tôi mới phải chịu cảnh phòng không gối chiếc như vậy.

Đến khi anh nói với tôi một lời kia, tôi càng rõ ràng hơn, tôi chỉ là một kẻ thừa thãi trong câu chuyện tình yêu của Hạ Phương Ngôn và Dương Minh Khiết, cũng vì vậy, hiện tại, tôi đuối lý, tôi không thể biện giải cho mình, tôi chỉ có thể nhãn nhục. Mọi thứ tôi phải chịu, đều do tôi tạo ra, không đúng sao?

*****

Ngày hôm sau, tôi bị cảm lạnh.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy đầu mình nặng trịnh, hai mắt cũng có chút hoa. Tôi muốn ngồi dậy uống chút nước, nhưng toàn thân không còn sức lực.

Tôi lại yên lặng nằm xuống, không nhúc nhích.

Trong lúc mơ màng, tôi nghĩ, có lẽ hiện tại mình bị bệnh chết cũng không phải không tốt, sau khi tôi chết rồi, anh sẽ có thể thừa kế tài sản mà ba tôi để lại cho tôi, cũng được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn này, cưới người con gái anh yêu, sinh con đẻ cái, hạnh phúc đến già.

Nhưng mà, vì sao tôi vẫn không cam lòng. Chẳng phải có người từng nói, nếu thất sự yêu một người, thì nên hi sinh vì người đó, nên vì hạnh phúc của người đó mà buông tay hay sao? Đến sau cùng, là vì tôi yêu anh chưa đủ sâu, nên không thể buông tay hay sao?

Tôi cười tự diễu, lại chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi muốn đứng lên, muốn đi ra ngoài, nói người kia đừng làm ồn nữa. Nhưng thân thể tôi vẫn như cũ mềm nhũn, hơn nữa đầu càng nặng nề hơn.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng tôi bất mở.

Trước cửa, tôi nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, tôi dường như thấy được Hạ Phương Ngôn đang đứng ở cửa. Anh nhìn tôi chăm chú, anh chạy đến gần tôi, luôn miệng gọi tên tôi.

Tôi khẽ mỉm cười, muốn vươn tay chạm vào mặt anh, nói anh không cần lo lắng, nhưng lại bất lực, cánh tay vẫn đặt trong chăn.

Tôi cảm thấy thân thể như đang bay, lắc lư, xóc nảy. Bên tai rất ồn ào, nhưng tôi lai không nghe thấy, hai tai tôi ù đi, tôi chỉ mơ hồ nhìn bóng dáng trước mắt.

Anh đang bế tôi? Giống như lúc nhỏ, khi tôi bị ngã, anh bế tôi như bế công chúa, miệng còn không ngừng an ủi tôi, rất nhanh sẽ không đau, không còn đau nữa.

Tôi nhấc cánh tay mềm nhũn, nắm lấy tay anh.

Trước mắt một khoảng tối đen, tôi không còn cảm nhận được gì nữa, nhưng tay tôi vẫn nắm thật chặt, tôi sợ giấc mơ xinh đẹp này sẽ giống như lúc trước, rất nhanh sẽ biến mất, để tôi đối mặt với sự thật phũ phàng.

Tôi không muốn, cho dù mãi mãi chìm đắm trong giấc mơ, tôi cũng muốn anh ở bên cạnh tôi.