Chương 6

Khi tôi tỉnh lại, mới phát hiện tất cả chỉ là mơ.

"Cô tỉnh rồi à?" Nữ y tá đang ghi chép vừa thấy tôi tỉnh lại, lập tức giúp tôi đo nhiệt độ, sau đó mới rời đi. Trước khi đi, cô ấy còn nói: "Cô thật tốt số, có bạn trai quan tâm như vậy. Hôm qua cô hôn mê vẫn còn nắm chặt tay anh ta không buông, anh ta cũng không nỡ gỡ tay cô ra, vì vậy cứ nằm gục như thế cả đêm."

Tôi hơi mỉm cười nhìn y tá rời đi, lúc này mới nhìn người đang ngủ gục bên giường.

Lâm Ý lúc này không giống ngày thường, lúc này, quần áo trên người anh có chút xộc xệch, tóc tai cũng rối tung. Tôi buông tay anh ta ra, hơi nhích người ngồi dậy, mặc dù động tác của tôi rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn dậy.

Lâm Ý mơ màng ngẩng đầu. Qua một đêm mà cằm anh đã lún phún râu, có lẽ vì trời lạnh, hoặc có lẽ do không uống nước, môi anh ta hơi nhợt nhạt và khô khốc, còn có thể nhìn thấy được đường vân.

Tôi nhìn anh ta, không biết nên nói gì, vừa muốn nói cảm ơn, lại muốn nói xin lỗi, rốt cuộc vẫn bối rối đến khi Lâm Ý mở miệng trước. Anh ta nói:

"Khỏe hơn chưa?"

Tôi gật đầu, cắn môi nói: "Cảm ơn anh, hôm qua nếu không có anh, tôi... "

"Không cần cảm ơn." Lâm Ý không để tôi nói hết câu, đứng dậy rót cho mình một cốc nước, chỉ là chuẩn bị đưa lên miệng uống, lại ngẩng đầu nhìn tôi, cất giọng khàn khàn: "Muốn uống nước không?"

Tôi gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Anh uống trước đi."

Lâm Ý cười: "Cũng không phải chỉ có một cốc nước." Anh nói xong thì đưa cốc nước cho tôi, còn bản thân lại tự rót cho mình một cốc khác.

Tôi vươn tay nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.

Sau khi tôi uống nước xong thì cảm thấy hơi đói, vừa nghĩ tới, bụng tôi liền kêu to. Tôi ngại ngùng nhìn Lâm Ý, còn Lâm Ý vẫn cười, cất lại cốc vào giá, lúc này mới nói:

"Tôi đi mua đồ ăn."

"Ừ." Tôi gật đầu, sau đó anh rời đi.

Lâm Ý đi một lúc thì trở lại, trên tay mang theo một cặp l*иg nhỏ. Khi anh mở ra, mùi thơm nồng phảng phất xông vào mũi tôi. Tôi không biết anh lấy thứ này ở đâu, nhưng mà nhìn qua có vẻ rất ngon miệng. Tôi lập tức nhận lấy cặp l*иg từ tay anh, xúc lấy một thìa đầy cho lên miệng, lại quên thổi, kết quả nóng đến mức chảy nước mắt.

"Sao lại bất cẩn thế?" Lâm Ý thở dài nói với tôi, sau đó lấy một cốc nước, để tôi ngậm trong miệng cho bớt đau. "Có cần tôi xúc cho không?"

"Không cần."

"Không cần."

Tôi giật mình, nhìn ra ngoài cửa, liền phát hiện ra không biết trong phòng có thêm người từ lúc này. Bóng dáng anh vẫn cao như cũ, có chút gầy đi, hai mắt có chút trũng sâu, dường như là thiếu ngủ.

Tôi buông thìa trong tay xuống, khẽ cúi đầu.

Lâm Ý đương nhiên thấy được biểu hiện của tôi, anh ta quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Phương Ngôn, hơi chần chừ hỏi anh:

"Anh là ai?"

Mặc dù cúi đầu, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt từ anh chiếu vào người tôi. Tôi nghe anh nói, nhàn nhạt, không mang theo tia cảm xúc dư thừa:

"Tôi là chồng cô ấy."

Không khí trong phòng bệnh thoáng chốc trở nên kì dị.

Lâm Ý quay đầu nhìn tôi, mà tôi cúi đầu càng thấp. Tôi không rõ Lâm Ý nghĩ gì, chỉ nghe anh ta nói: "Mau ăn không nguội."

"Em không cần ăn đò của hắn." Hạ Phương Ngôn muốn tiến lên giành lấy thìa từ trong tay tôi, nhưng bị Lâm Vũ cản lại, Lâm Vũ mở miệng, lần đầu tiên tôi nghe được thanh âm lạnh nhạt phát ra từ một người vừa dịu dàng vừa ôn nhã như Lâm Ý:

"Anh đừng gây rối nữa, cô ấy đói rồi."

"Đói cũng không đến lượt anh quản." Hạ Phương Ngôn lạnh lùng nói, vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tôi ngồi ở một bên, hèn nhát không dám ngẩng đầu. Tôi không muốn anh thấy bộ dáng tiều tụy của tôi, có phải nhìn thấy rồi, anh sẽ cho rằng tôi yếu ớt cần được bảo vệ, cũng cần sự bảo bọc của anh. Đến lúc đó, anh sẽ rủ lòng thương hại mà thu nhận tôi, giống như một con sủng vật.

Tôi mím chặt môi, lại lần nữa vươn tay chạm vào cái thìa.

"Anh bảo em không được ăn."

Tay tôi run rẩy làm thìa rơi xuống, một ít cháo bắn vào tay tôi, có chút nóng.

"Không sao chứ?" Lâm Ý ngồi bên cạnh lập tức lấy khăn giấy lau cho tôi. Cũng là lúc này, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở tung, một người đàn ông cao lớn xăm xăm tiến vào.

Vừa nhìn thấy, mắt tôi lại nhoè đi, thanh âm mềm nhũn, nghe qua vô cùng ủy khuất: "Anh hai."

Lâm Triệt lập tức không thèm nhìn ai, tiến đến nâng tôi nhìn một hồi, tức giận nói: "Rốt cuộc em điên cái gì, ra ngoài sống một mình, còn không chăm sóc tốt bản thân, bây giờ còn khóc lóc?"

Mặc dù anh hai nói như vậy, nhưng vẫn quan tâm sờ trán tôi, thấy không còn nóng sốt nữa, sắc mặt mới hòa hoãn đi, nhưng vẫn còn cố nói: "Nếu không phải Lâm Ý tình cờ nói với anh chuyện của em, anh còn không biết em chết ở đâu đâu."

Tôi nghe anh nói thế, ban đầu gục mặt hối lỗi, lúc sau mới giật mình, không thể tin nói: "Chẳng lẽ Lâm Ý thật sự là anh họ của em?" Nếu không vì sao hai người quen biết?

Anh hai đang tức giận cũng phải phì cười, vươn tay búng trán tôi, mới nói: "Em lấy đâu nhiều anh họ như vậy, cậu ta vốn là bạn tốt của anh, mấy năm trước ra nước ngoài, anh đã từng nói với em."

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhớ ra, bật thốt: "Chính là người đặc biệt tự luyến mà anh muốn giới thiệu cho em?"

"Còn người khác sao? Nếu không phải em nằng nặc đòi cùng với tên nhóc họ Hạ kết hôn, có lẽ bây giờ em đã là vợ của Lâm Ý rồi."

Anh Hai nói đến đây, căn phòng liền tĩnh lặng. Lâm Ý không có quá nhiều biểu cảm, anh hai vô tâm vô phế, mà Hạ Phương Ngôn hiện tại có sắc mặt thế nào... Tôi không dám nhìn.

Tôi giả vờ đưa tay lên miệng khẽ ho, muốn rời đi sự chú ý, ai ngờ lại ho thật, ho đến mức trước mắt ngập sao vàng.

Anh hai lại trách tôi: "Hừ, đáng đời, đã yếu còn thích ra gió."

Tôi đưa mắt lườm anh hai, lại bắt gặp ánh mắt của anh.

Hạ Phương Ngôn đứng lẳng lặng trước giường tôi, hai mắt nhìn tôi chăm chú. Tộ giống như... Nhìn thấy ánh mắt anh có chút tự giễu?

Tôi hơi hoài nghi mắt mình có hay không nhìn nhầm, muốn nhìn lại một chút, điện thoại của anh đột nhiên kêu lên, phá vỡ không giãn tĩnh lặng.

Anh rút diện thoại ra, sắc mặt có chút nặng nề, liền đi ra gần cửa nói chuyện. Mặc dù thanh âm, ủa anh không lớn, nhưng căn phòng quá đỗi yên tĩnh. Tôi nghe rõ ràng từng câu từng chữ anh nói ra:

"Kiều Kiều bị bệnh, anh đến thăm một chút."

"...."

"Minh Khiết, anh đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến em."

"...."

"Em bình tĩnh lại đi, anh cúp máy."

Rất nhanh, anh quay trở lại.

Tôi không nhìn anh, cũng không muốn nhìn. Hai người đàn ông trong phòng hiển nhiên cũng nghe thấy, nhưng không nói gì. Chúng tôi yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc anh hai tôi mới lên tiếng:

"A Ngôn, ra ngoài nói chuyện đi."

Tôi nghe giọng anh hai, cũng biết anh nén giận, hơi lo lắng vươn tay níu lấy tay anh hai.

Anh hai tôi khẽ cúi đầu nhìn tôi, nhíu chặt lông mày, nhưng không nói nặng, dùng giọng dỗ dành nói với tôi:

"Đừng lo, ăn rồi nghỉ ngơi đi."

Tôi hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn buông tay.

Hai người đi rồi, chỉ còn lại tôi và Lâm Ý ngồi trong phòng. Tôi nhìn cháo trong cặp l*иg, lúc này không còn cảm giác thèm ăn. Nhưng nghĩ đến Lâm Ý đã mất công mang đến cho tôi, tôi lại cầm lên thìa cháo, múc một thìa cho vào miệng.

Cháo đã để lâu, nên cũng nguội hơn trước nhiều. Một thìa cháo đưa vào miệng, mùi nấm cùng vị thịt hầm mềm lập tức tản ra. Tôi ăn một chút, cảm thấy cháo này rất ngon, cơn thèm ăn lại kéo đến, rất nhanh tôi đã ăn hết phân nửa cặp l*иg cháo.

"Không ăn được nữa?" Lâm Ý nói câu đầu tiên trong suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Tôi gật đầu, theo thói quen định đưa tay xoa bụng, lại phát hiện tay bị cắm ống truyền dịch, khi cử động liền cảm thấy đau, lập tức hô nhỏ một tiếng.

"Có sao không?" Lâm Ý hơi vươn người nhìn đến tay tôi, thấy tôi không dao, mới nói, giọng nói có chút phiền muộn: "Nếu như sớm một chút gặp được thì tốt."

Tôi không hiểu lắm anh nói gì. Mà Lâm Ý cũng không định nói cho tôi biết. Anh thu dọn cặp l*иg, sau đó kéo bàn nhỏ về vị trí cũ, mới nghiêm giọng nói với tôi:

"Nằm xuống nghỉ ngơi đi, thân thể em còn yếu."

Thật ra, tôi muốn nói tôi đã khỏe hơn nhiều. Nhưng nghe anh nói như vậy, không biết có phải lời nói linh nghiệm không, mà tôi có chút mệt mỏi. Vì vậy tôi cũng không từ chối nữa, tự mình nằm xuống, nhìn Lâm Ý đi ra ngoài.

Trong phòng bên thoáng chốc chỉ còn một mình tôi.

Thật ra, tôi muốn đợi anh hai và Phương Ngôn trở về. Mặc dù anh hai đã đảm bảo, nhưng tôi vẫn sợ anh hai sẽ đánh anh. Tôi không muốn anh phải chịu tổn thưởng nào từ tôi và người nhà của tôi nữa, tôi đã có lõi với anh rất nhiều, không thể tiếp tục tổn thương anh.

Chỉ tiếc tôi có ý muốn đợi, nhưng lại không đủ kiên trì. Chỉ một chốc, tôi đã mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không biết.

Đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện bốn phía đã tối om. Tôi có chút sợ hãi mò mẫn xung quanh, muốn bật đèn bàn, nhưng lại không thấy đèn bàn ở đâu, lúc này mờ nhớ ra mình còn đang ở trong bệnh viện.

Tôi mò mẫn giá treo túi truyền dịch, chậm chạp lê từng bước, vừa lần vừa sờ một hồi lâu, mới bật được đèm điện. Sau khi bật đèn lên, tôi mới phát hiện trong phòng có một người.

Anh đang mệt mỏi nằm trên ghế sô pha đặt trong phòng.

Thân thể anh cao lớn, còn cái ghế sô pha lại đặc biệt nhỏ. Lúc này khi anh ngủ. Hai chân anh nửa duỗi nửa co, đều thò ra bên ngoài, đầu anh gối lên tay tựa của ghế, hình như anh ngủ không được thoải mái, khi ngủ còn hơi nhíu mày.

Tôi nhìn anh chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, không khỏi thở dài, cầm lấy cái chăn trên giường bệnh đến đắp cho anh.

Anh dường như ngủ rất say, khi tôi đắp chăn cho anh, lông mày anh hơi giản ra một chút. Tôi lúc này quỳ ở bên cạnh anh, tham lam nhìn dung mạo anh khi ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh khi anh ngủ. Lúc này anh không còn lạnh lùng nữa, thay váo đó là khuôn mặt nhu hòa. Môi anh lúc ngủ hơi hé mở, để lộ một ít răng trắng bên trong.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi hơi cúi đầu, khẽ chạm môi vào môi anh.

Tôi chỉ đặt môi lên môi anh một chút, sau đó liền rời đi. Trong lòng vừa có chút thỏa mãn lại vừa xấu hổ. Thỏa mãn là, tôi rốt cuộc cũng có thể hôn anh, mặc dù tôi biết nụ hôn này cũng chẳng thể tính là hôn, nhưng tôi vẫn vui vẻ hạnh phúc.

Xấu hổ chính là, tôi rõ ràng tự huyễn bản thân nhất định quên anh, phải buông tay, nhưng lại nhân lúc anh ngủ, hôn anh.

Tôi xoay người đi đến trên giường, lúc này trên giường không có chăn, tôi chỉ có thể nằm co ro trên giường. Mặc dù có chút lạnh, nhưng không sao cả, thân thể tôi cũng không đặc biệt yếu ớt, không có chăn, tôi cũng vẫn ngủ được.

Tôi nhớ, có một lần tôi lén lút theo đuôi anh đến thư viện trường, nhìn anh đọc sách. Kết quá nhìn một lúc nhàm chán, liền ngủ gục bên kệ sách. Đến khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy anh ở ngay trước mặt. Anh hiền hoà nhìn tôi, nói rằng tôi là một con heo ngốc, nằm trên đất cũng có thể ngủ thật ngon.

Tôi quả thực rất ngốc.

Tôi khẽ nhếch môi cười, hơi quay người nhìn lại, phát hiện anh đã tỉnh từ lúc nào.

Anh đang nhìn tôi chăm chú.