Chương 2

Tôi nhìn Lộ Sở móc chìa khóa trong túi ra, bàn tay gân guốc tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ, mở cửa.

Căn nhà này chứa đựng 10 năm kỉ niệm của chúng tôi.

Đời trước, Lộ Sở cô đơn trong chính căn nhà này, ôm những kỉ niệm giữa chúng tôi rồi một mình ra đi.

Không gian mấy chục mét vuông có chút chật hẹp, trong phòng khách, thùng rác nhỏ cạnh bàn chứa đầy tàn thuốc, có thể thấy mấy hôm nay anh ấy đã hút không ít.

Tôi ôm Lộ Sở từ phía sau, nhất định không buông.

“Khương Nhạc, em làm gì vậy?”

Anh ấy nắm lấy tay tôi, muốn gỡ ra.

Tôi đột nhiên mở miệng.

“Anh, chúng ta đừng chia tay nữa được không?”

Lộ Sở hơi dùng sức gỡ tay tôi ra, xoay người lại, nheo mắt nhìn tôi.

Cuối cùng, anh ấy khàn giọng nói: “Khương Nhạc, chúng ta chia tay rồi, anh vẫn sẽ nuôi em, sẽ gửi tiền cho em. Anh sẽ mãi mãi là anh trai của em.”

Anh ấy vừa dứt lời, nước mắt tôi đã chảy dài.

Không còn bị cốt truyện thao túng, quay lại năm 18 tuổi này, tôi rất nhanh đã hiểu rõ lòng mình.

Tôi không chút do dự chạy từ trường về nhà.

Tôi hiểu, mình yêu Lộ Sở, yêu từ rất lâu rồi.

Tôi không muốn anh ấy chỉ là anh trai tôi. Tôi không muốn chỉ là em gái anh ấy.

Lộ sở im lặng, hai tay cọ cọ trên quần áo một hồi rồi mới giơ lên lau nước mắt cho tôi.

“Nhạc Nhạc, ở trường có chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy sao em lại khóc?”

Lộ Sở cao hơn tôi, cúi đầu nhìn tôi. Trên người anh ấy là bộ quần áo rẻ tiền chỉ mấy chục đồng, nhưng đồ tôi mặc đều là hàng hiệu có tên tuổi.

Tôi lắc đầu, tìm cách đổi chủ đề, hỏi anh ấy hôm nay đi làm có mệt không.

“Cũng bình thường.”

Anh ấy quay lưng, trốn tránh chuyện tôi muốn nói, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, giờ này, chắc hẳn Lộ Sở còn chưa ăn cơm.

Nghĩ vậy tôi lập tức đi vào phòng bếp.

Đời trước, để tranh đấu với ánh trăng sáng kia, tôi đã học nấu ăn.

Nhưng nhìn phòng bếp trống không, tôi ngẩn người, quay xuống lầu mua đồ ăn.

Không hiểu sao cửa hàng nhỏ dưới nhà lại đóng cửa, tôi phải đi xa mới mua được đồ ăn, cả đi cả về cũng mất tới nửa tiếng.

Khi ra ngoài, tôi cầm chìa khóa của Lộ Sở.

Tôi quay về, mở cửa ra, trong phòng tối thui.

Đèn không bật, Lộ Sở ngồi bên cửa sổ, hút thuốc.

Nghe thấy tiếng động, đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc cháy đỏ của anh ấy hơi rũ xuống.

Anh ấy… đây là vì nghĩ tôi đi rồi à?