Chương 3

Tôi bật đèn, Lộ Sở bị ánh sáng đột ngột chiếu vào nên hơi nheo mắt lại. Tôi giơ giơ túi thức ăn ra, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh ấy.

“Anh, anh muốn ăn gì?”

Lộ Sở ngẩn người, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Anh không đói.”

“Nhưng mà em đói.”

Anh ấy lập tức dập thuốc, xua xua không khí rồi bước đến nhận lấy túi đồ ăn trong tay tôi.

“Em chưa ăn cơm chiều à?”

“Ngồi đi, anh nấu xong ngay đây.”

Nhìn thân ảnh bận rộn của Lộ Sở, lòng tôi xốn xang, tôi đi vào bếp, ôm eo anh ấy.

“Anh, chúng ta quay lại nhé?”

Thân hình gầy gầy nhưng rắn chắc của anh hơi cứng lại, nhưng khi mở miệng lại mang theo chút mệt mỏi: “Đừng nghịch nữa. Ra sô pha ngồi đi.”

Tôi mím môi, đi ra ngoài.

Ngồi không nhàm chán, tôi mở cửa phòng Lộ Sở.

Một chiếc giường nhỏ trải ga màu trắng đen đơn giản, đồ đạc khác hầu như chẳng có gì.

Tôi khép cửa phòng lại, nằm lên giường Lộ Sở, không chút kiêng nể cuộn mình trong chăn của anh ấy, cảm nhận mùi hương còn lưu lại.

Lộ Sở thật ra rất tự ti, anh ấy chưa bao giờ kể chuyện ở công trường với tôi. Những ngày còn phải đi nhặt rác, việc đầu tiên anh ấy làm khi về nhà chính là tắm rửa thật kĩ.

Trong ổ chăn của anh ấy có mùi hương xà phòng nhè nhẹ, tôi cuộn người trong chăn, như đang được anh ấy ôm trong lòng.

……

“Kẽo kẹt.”

Không biết qua bao lâu, ánh cửa phòng cũ kĩ bị đẩy ra, đập vào mắt tôi là Lộ Sở đang đeo tạp dề đứng ở cửa.

Tôi thấy tai anh ấy rất nhanh đỏ bừng lên, mím môi nói: “Ra ăn cơm đi.”

Sau đó giấu đầu lòi đuôi chạy nhanh đến chỗ thùng rác cạnh giường.

Vừa dọn túi rác vừa giải thích: “Anh quên đổ.”

Tôi nhìn túi rác trong tay anh ấy hầu như toàn là giấy lau, vẻ mặt suy tư.

Sau đó nhảy chân sáo ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong, tôi đang muốn nói chuyện với Lộ Sở thì anh ấy đã nhanh chóng thu dọn bát đũa, trốn vào phòng bếp.

Tôi ngồi trên sô pha, điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình hiện lên tên người gọi: Anh Cố.

Là Cố Lâm, phú nhị đại, cũng chính là nam chính của bộ truyện này.

Lúc này tôi đã quen anh ta, hơn nữa còn rất có cảm tình.

Nghĩ nghĩ một lúc, tôi trượt nghe máy.

“Nhạc Nhạc, ngày mai gặp nhau nhé.”

Điện thoại tự động để loa ngoài, âm thanh hơi lớn, tôi giật mình, nhanh chóng giảm âm lượng xuống.

Ngày mai chính là ngày Cố Lâm đề nghị kết giao với tôi.

Tôi nói đồng ý gặp rồi cúp máy.

Lộ Sở rửa bát xong đã về phòng.

Đại khái là đang trốn tránh tôi.