Chương 6

Lộ Sở cúi đầu, hàng mi dài hơi rũ xuống, yên lặng nhìn tôi.

“Nhạc Nhạc, anh bẩn.”

Lòng tôi run lên, lập tức phủ nhận.

Khi tôi học cấp hai, anh ấy đi nhặt rác, gom giấy vụn, khi tôi lên cấp 3, anh ấy đi rửa chén, chạy bàn, tay bị tẩy cho trắng bệch.

Anh ấy đã nuôi tôi lớn, cho tôi tất cả.

Anh ấy không hề bẩn.

Đã sắp đến giờ hẹn với Cố Lâm, tôi nói với Lộ Sở.

“Anh, anh đưa em đến chỗ này được không?”

Sau đó cố chấp dùng cây gậy đẩy quần áo của chúng tôi lại gần nhau, ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo trắng Lộ Sở vừa giặt sạch sẽ.

Lộ Sở chăm chú nhìn tôi.

Thật lâu sau mới mở miệng: “Ừ.”

Điểm hẹn là một quán cà phê theo phong cách cổ điển, trang nhã trên con phố sầm uất.

Trong quán mở tiếng nhạc dương cầm du dương, tôi nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã tìm được Cố Lâm.

Quần áo chỉnh tề, tuấn tú lịch sự.

Chẳng trách đời trước tôi lại yêu anh ta đến vậy.

Tôi ngồi xuống, Lộ Sở đứng cách đó không xa.

Dù quay lưng lại, tôi vẫn biết chắc anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm.

Bởi vì anh ấy là Lộ Sở.

Chào hỏi qua loa xong, Cố Lâm nói thẳng.

“Nhạc Nhạc, em xem cái này đi.”

Tôi tiếp nhận hợp đồng anh ta đưa qua, lật xem một lượt, giống hệt như đời trước.

Mỗi tháng hai mươi vạn, thời hạn 3 năm.

3 năm, tôi phải làm bạn gái của Cố Lâm, thực hiện mọi nghĩa vụ của một người bạn gái.

Hết 3 năm, ánh trăng sáng của Cố Lâm về nước.

Tôi nhìn một hồi, sau đó xé nát bản hợp đồng dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Lâm.

“Cố Lâm, tôi từ chối.”

Giọng Cố Lâm cực kỳ ngạc nhiên.

“Lý do? Nhạc Nhạc, anh nghĩ em là người thông minh, biết lên lựa chọn thế nào là đúng.”

“Bởi vì trên thế giới này, có những thứ còn quan trọng hơn tiền bạc.”

Thật ra tôi muốn nói rằng: “Cố Lâm à, vì anh là người ích kỷ, luôn tự cho mình là đúng, thật đáng khinh.”

Ánh trăng sáng của anh ta không phải đã ch*t, chỉ là xuất ngoại mà thôi.

Nếu anh ta thật sự yêu cô ấy như mình nói thì có thể đuổi theo ra nước ngoài, chứ không phải tìm một thế thân với danh nghĩa tình yêu.

Nhưng tôi không thể trêu chọc vào Cố Lâm, hơn nữa, tôi không cần phải thức tỉnh anh ta.

Đời trước khi ánh trăng sáng của anh ta về nước, anh ta mắc kẹt giữa tôi và cô ấy, ai cũng không muốn buông tay.

Rất nhiều lần tôi nản lòng thoái chí, anh ta lại cho tôi hi vọng rồi sau đó lại làm hi vọng ấy tan biến.

Tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh ta, anh ta không xứng đáng với tình yêu, sẽ không có ai toàn tâm toàn ý yêu anh ta.

Tôi đứng lên, đi đến cạnh Lộ Sở.