Chương 8

Vì còn có lớp, tôi không thể không quay lại trường.

Lộ Sở dậy rất sớm, công việc ở công trường quá vất vả.

Tôi âm thầm hạ quyết tâm, nửa đời trước anh ấy nuôi tôi, nửa đời sau này, tôi sẽ nuôi anh ấy.

Vì biết trước cốt truyện, tôi lập tức bắt tay đầu tư vào những ngành sản xuất sẽ phát triển nhanh chóng trong tương lai.

Nhưng trước kia tôi ăn xài phung phí, tiền Lộ Sở đưa đều tiêu rất nhanh, hiện tại cả người cũng chỉ có 3000 tệ mấy hôm trước anh ấy chuyển.

Tôi để lại 1000 làm phí sinh hoạt, còn lại mang đi đầu tư vào một số mã cổ phiếu sẽ sớm sinh lời.

Chiều nay không có tiết, học xong buổi sáng, tôi đi đến căn tin.

Tôi học ở trường đại học trọng điểm, đồ ăn được trợ giá nên khá rẻ.

Sau khi lấy đầy một hộp đồ ăn, tôi gọi cho Lộ Sở.

Biết được anh ấy đang làm việc ở một công trường gần trường tôi, tôi vội vàng chạy qua đó.

Gạch đá, cát chất thành đống, tôi đứng trước cổng công trường, chờ Lộ Sở.

Anh mặc đồ bảo hộ, mặt lấm bụi, nhìn thấy tôi liền lập tức bước tới.

Nhưng mắt anh lại rũ xuống, không nhìn tôi.

“Anh, ăn cơm thôi.”

Tôi lấy khăn ướt trong túi ra, nhón chân nhẹ nhàng lau mặt cho Lộ Sở.

Lộ Sở cầm hộp cơm, tay hơi siết lại.

Giọng anh khàn khàn: “Lần sau em đừng đến đây, bẩn lắm.”

Tôi nắm tay anh ấy, đung đưa.

“Không bẩn mà, chỗ anh làm, sao lại bẩn được?”

Lộ Sở im lặng hồi lâu, tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy hai mắt anh đã phiếm hồng.

Thân hình cao lớn lập tức quay đi, không nhìn tôi nữa.

“Anh, anh làm tất cả những việc này đều là vì em, sao em có thể ghét bỏ anh được, tất cả những gì em có hôm nay đều là anh cho. Nếu không có anh, Khương Nhạc năm 9 tuổi ấy đã ch*t rồi.”

Tôi vừa nói, vừa ôm chặt eo anh.

Vòng eo gầy nhưng rắn chắc, tuy nhiên gầy quá cũng không tốt, sau này nhất định phải chăm anh ấy thật tốt mới được.

Lộ Sở cúi đầu, nhìn mặt đất lộn xộn bùn đất, cát đá, không biết đang nghĩ gì.

Tôi mở miệng làm nũng: “Anh… ôm em.”

Lúc này anh ấy mới quay đầu lại.

Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn tôi, chớp một cái, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Sắc mặt Lộ Sở vẫn bình tĩnh như thường, nhưng rõ ràng anh ấy đã khóc.

“Anh thế này thật đáng xấu hổ.”

Anh ấy chỉ chỉ bộ quần áo đầy đất cát cùng đôi giày thể thao lấm lem của mình.

“Đừng đến gặp anh. Xin em, Nhạc Nhạc.”