Chương 5

Chương 5

Trong hai ngày cuối tuần, Bùi Tang Du lăn lộn qua lại suy nghĩ chuyện của Chu Cẩn Xuyên.

Một tháng vào cục cảnh sát hai lần, thường xuyên như vậy, người này đúng là không dễ chọc, bối cảnh còn cứng rắn.

Nhưng nhược điểm ở người này, cô nên đem ân huệ này trả hết, sau đó vạch rõ ranh giới.

Chủ nhật cô quay lại trường học, Bùi Tang Du tới sớm hơn một tiếng, cầm quà buộc bằng giấy gói đặt ở chỗ ngồi của Chu Cẩn Xuyên.

Một lúc sau, trong phòng học bắt đầu dần dần ồn ào, bọn họ chờ Chu Cẩn Xuyên đến, bên cạnh vây quanh một nhóm người, xem náo nhiệt.

Trần Giới nhìn đến nửa ngày, ngoắc vai anh lắc lư, dường như muốn chết: "Mau, mở ra xem, là cô em gái nào tặng quà cho anh chàng tài năng của tôi đây."

"Xấu xí không có quyền nhân quyền, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ nhận vở ghi chép của bạn học."

"Nhìn giống như một cái hộp, không phải là đồ chơi đe dọa chứ."

"Không có khả năng, phía trên còn thắt hoa, nếu không phải là quà tỏ tình tôi sẽ trồng cây chuối."

Bùi Tang Du: "…"

Trí tưởng tượng khá giỏi, cậu ấy nên ăn nhiều hơn sáu quả óc chó.

Vốn dĩ cô chỉ mua rồi thuận tay xách tới đây, là do cô đã đánh giá thấp trình độ chú ý của Chu Cẩn Xuyên.

Cũng may không có tên trên đó, nên cũng không gặp vấn đề gì lớn.

Cô rũ mắt xuống, chuyện không liên quan đến mình nên cô tiếp tục đọc sách.

"Đừng xem nữa, giải tán đi." Ngón tay của Chu Cẩn Xuyên ngoắt cái nơ con bướm trên cái hộp, tập mãi thành thói quen.

Mặc kệ là ai tặng, mang theo giấy gói, vạn nhất nếu lộ chuyện riêng tư của người ta, đối với danh tiếng của cô gái đó đều không tốt.

Nhưng sự tò mò dâng lên tới cổ họng, mọi người có vẻ mặt thất vọng làm ồn ào ầm ĩ lên.

Không biết người nào đó tốt tính bất chợt đưa tay ra, kéo dải ruy băng, giấy gói không còn trói buộc được nữa, chậm rãi rơi ra một nửa.

Một hồ cá thủy tinh hình vuông, màu xanh nhạt, đã được lau sạch hồ cá thủy tinh sáng bóng.

Đáy hồ bao phủ bởi bầu trời đầy sao màu xanh đậm, hai bên được chạm khắc cành hoa biển nhấp nhô, tay nghề rất tinh xảo, kết cấu cao cấp, tính thẩm mỹ tương đối ổn định.

Chu Cẩn Xuyên liếc mắt nhìn sang bên trái lối đi.

"Bây giờ quà tỏ tình đều cuốn như vậy sao, đây rốt cuộc là có ngụ ý gì."

"Là đang ám chỉ Hải Vương? Mẹ nó nhất thời tôi không phân biệt được đây là quân địch hay đồng đội nữa."

"Lần trước tôi nghe cô Bán Tiên nói hồ cá đại diện cho phú quý, cái này như vậy lại lấy ra tặng người, người này đích thật là yêu cậu đến sâu nặng."

......

Mọi người bảy miệng tám lưỡi, bàn tán muốn bể cái đầu.

Trần Giới nhìn kỹ người bạn cùng bàn đẹp trai đến mê người kia vài giây, nghiêm túc phân tích: "Em gái này... Muốn nổi bật, tôi nghĩ ngụ ý của em gái này là muốn yêu cậu, có văn hóa, có học thức."

Bùi Tang Du một bên tai nghe xong câu này, thiếu chút nữa nhịn không được một tay muốn bóp chết cậu ấy.

Cậu ấy ở đó, đem hồ cá của người ta phá vỡ tan tành bây giờ quay đầu lại đã lập tức quên rồi.

Ngày đó nhìn Chu Cẩn Xuyên ngồi trên ghế sô pha, ngón tay đung đưa qua lại ôm lấy đuôi cá vàng lắc, vẻ mặt rất cô đơn.

Lúc ấy, cô có cảm giác không thể hiểu được hai con cá vàng này rất quan trọng đối với anh sao.

Cho nên, cô đã gửi cái hồ này cho anh.

Chỉ là bây giờ, thật khó để phản bác.

Cô nghiêng đầu, muốn nhìn biểu cảm của Chu Cẩn Xuyên, ánh mắt không nhịn được dừng trên ngón tay anh đang nắm hồ cá thủy tinh, hơi cong xuống, thon dài mạnh mẽ, ngón tay vuốt ve tấm kính thủy tinh của hồ cá, nhìn không ra là đang vui hay đang buồn.

Sau đó cô nghe anh nói: "Rất đẹp."

Thanh âm rất thấp, cũng không biết anh đang nói cho ai nghe.

Nhưng Bùi Tang Du nghe được, khẽ cong khóe môi.

Tiếng chuông vang lên, các bạn học đang xem náo nhiệt ngược lại bây giờ đã tản ra, tin tức cũng được truyền đi rất nhanh, tin tức của nhóm nói chuyện phiếm giấu tên của trường trung học giống như tàu sân bay phóng ra.

"Báo —— tin tức mới nhất, ZJC thích người ta tặng hồ cho cậu ấy, chính miệng tôi thừa nhận."

"ZJC, cái gì, cậu có thể đừng viết tắt mỗi ngày được không?"

"Cái này tôi cũng không biết, đừng lẫn lộn với nhóm nói chuyện phiếm…"

"Đương nhiên là thiếu gia, cậu ấy nhìn rồi cười, nói chuyện phiếm cũng có thể khiến cho tôi có cảm giác ưu việt."

"Ai biết được, bình thường khéo léo tự cao, kết quả lại thích hồ cá nhỏ, đáng yêu chết đi được."

"Tôi có tiền cho hỏi chỗ nào có thể mua được hồ cá ngay lập tức! Tôi sẽ trả năm trăm cho chi phí chạy việc vặt này! Rất khẩn cấp!"

"Thật có năm trăm sao, tôi đang tới, nói dối với tôi rằng tôi không phải là người Trung Quốc đi!"

.......

Mấy ngày trước Bùi Tang Du bị Biên Tiêu Tiêu kéo vào nhóm.

Cô nương này ngoài miệng Phật giáo, nhưng ngược lại đối với tin đồn lại rất hưng phấn.

Chỉ là bây giờ, cô nhìn thấy một đống tin tức này cũng không biết là nói đùa hay là lời nói từ đáy lòng nữa, có chút u sầu.

Có vẻ như cô lại gây rắc rối cho anh rồi.

Sự thật chứng minh, nếu bỏ qua một số bộ phận đang ồn ào, thì có thể nhìn thấy được có mấy người rất to gan.

Buổi tối tới giờ tự học, Chu Cẩn Xuyên đang nằm sấp ngủ, phía sau ghế có thêm ba cái hồ cá hình dáng khác nhau, tất cả đều do các bạn học đem tới, chặn kín lối đi cuối cùng của lớp học.

Dường như khoe khoang hơn so với bất kỳ ai, thậm chí còn có hình dạng kỳ lạ trái tim tình yêu, trái tim của Tư Mã Chiêu.

Bùi Tang Du nhìn thôi cũng cảm thấy đau đầu.

Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên đọc sách, cô mới xé tờ giấy từ sổ tay của mình, viết:

【Không có ý gì khác, chỉ là trả ân huệ cho cậu.

Nhưng lời cảm ơn này của tôi dường như đã gây ra một số rắc rối cho cậu. 】

Cô kí tên xong, để lại một biểu tượng mặt trời tròn.

Nặn thành một quả bóng, hướng về phía lối đi bên kia ném tới, chính giữa mu bàn tay anh.

Cô cho rằng Chu Cẩn Xuyên sẽ không xem, dù sao lần trước ném ba lần, người này căn bản không để ý, tương đối cao quý lãnh diễm.

Cô không nghĩ tới mấy giây sau, quả bóng giấy được ném trở về.

Phía dưới có thêm một dòng chữ phóng khoáng.

Nếu so sánh giữa hai người, có vẻ chữ viết của cô từng nét tương đối giống học sinh tiểu học.

【Được rồi, xóa bỏ đi】

Nói ngắn gọn, ký tên, tùy ý vẽ theo cô hai con sóng nhấp nhô.

Anh đang ám chỉ cô ngây thơ, Bùi Tang Du không ngốc, vừa xem cô lập tức đã hiểu anh đang châm biếm mình.

Giấy viết làm bằng chứng, rõ ràng nên kết thúc ở đây, nhưng cô không nhịn được trả lời.