Chương 40

Chương 40

Bây giờ anh lại hoài nghi, Bùi Tang Du thích anh, là cùng một loại với trứng cá muối.

Rõ ràng vẻ mặt đơn thuần vô hại, cả ngày chỉ biết làm kẻ ngốc.

Anh không nhúc nhích, hai tay vẫn duy trì bộ dạng vừa rồi đút tay vào túi quần, chỉ là cánh tay có chút căng thẳng chặt chẽ.

Giọng nói trầm thấp hơn từ từ nhắc nhở cô: "Rút tay lại."

Bùi Tang Du cũng không nhúc nhích, quan sát biểu cảm của anh trong tư thế đó, nghi hoặc nói: "Nhưng sao tôi cảm thấy tâm tình của cậu càng tệ hơn vậy."

Chu Cẩn Xuyên nhịn không muốn chửi tục, thuận theo lời nói: "Không có, tốt hơn một chút."

"Hữu dụng đúng không, vậy tôi chạm lại lần nữa." Bùi Tang Du vỗ nhẹ, lẩm bẩm cảm thán: "Tóc cậu mềm thật đấy, dùng dầu gội gì vậy? Ồ, nhớ rồi, lần trước tôi đã dùng nó."

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Chu Cẩn Xuyên thật sự không còn lời nào để nói.

Mạch não của cô gái này quả thực khác với người bình thường, không thể giao tiếp.

Bùi Tang Du nhìn vẻ mặt mặc cho người ta cắt xén của anh, thậm chí còn cúi đầu như cam chịu, đột nhiên cô có cảm giác thành tựu khi khuất phục được đối phương.

Giờ phút này Chu Cẩn Xuyên thu hồi sắc bén thường ngày, trở nên ngoan ngoãn, từ này hoàn toàn không hợp với anh.

Nhưng, quả thật rất kỳ lạ.

Cô nhanh chóng rút tay lại, ngượng ngùng giải thích: "Con trai hình như không thích bất cứ ai chạm vào đầu mình, điều này tôi biết. Tôi chỉ thấy tâm trạng cậu không tốt, giúp cậu chuyển hướng sự chú ý mà thôi."

Chu Cẩn Xuyên bật cười.

Cô biết vậy mà cô vẫn chạm vào nó.

"Cậu giận sao?" Bùi Tang Du cong ngón tay, có chút căng thẳng.

Chu Cẩn Xuyên nhẹ nhàng liếc cô một cái, ừ một tiếng, tỏ vẻ không vui.

Bùi Tang Du tâm tình rất tốt: "Không sao, vậy giận đi."

Chu Cẩn Xuyên: ?

Cô quay đầu, ngâm nga bài hát không thành điệu nhìn con cá nhỏ bơi qua bơi lại ở dưới cầu.

Ít nhất sau chuyện này, anh đã chuyển từ nỗi đau mất đi ba mẹ chuyển thành giận cô, coi như mức độ khó chịu giảm đi rất nhiều.

Thật tốt, quả nhiên phương pháp này có tác dụng, lần sau vẫn nên áp dụng.

-

Chỉ là, Bùi Tang Du cảm thấy tức giận này hơi lâu, hai ngày anh đều lười nói chuyện với cô, không quan tâm, đọc phát thanh buổi tối cũng là mối quan hệ kinh doanh có lệ.

Tuy rằng hai người bọn họ giận dỗi là bình thường, nhưng cô dùng ghi chép độc quyền từ anh, quả thật có chút chột dạ.

Bài tập của Chu Cẩn Xuyên phân loại rất tốt, trên cơ bản anh đã chọn những bài toán khó khác thường nhưng dễ mắc lỗi.

Mỗi lần Bùi Tang Du mở quyển bảo bối kia ra, đều giống như Kinh Thánh, trong lòng cô khen ngợi không biết bao nhiêu lần.

Chỉ thiếu chút nữa đặt ở trên bàn, mỗi ngày dâng hương đỉnh lễ bái lạy.

Cuối cùng đợi đến tiết thể dục ngày thứ sáu, một nhóm học sinh đã hoàn thành bài khởi động giãn cơ, giáo viên thể dục nói rằng từ bài học này bắt đầu giảng dạy Waltz.

Bùi Tang Du liếc mắt nhìn đội hình, trong lòng chậm rãi nghĩ, nếu anh không nói lời nào còn muốn khiêu vũ với cô.

Chỉ là, Chu Cẩn Xuyên đứng trong một đám nam sinh, mặc bộ đồ thể thao trung học màu đen thuần khiết, lộ ra vẻ mặt sắc sảo vừa mắt.

Bùi Tang Du tâm tình đang rất tốt, ngược lại các bạn học oán hận nói.

"Rốt cuộc ai đã nghĩ ra cái waltz ngốc nghếch này vậy, không thể tự do hoạt động sao?"

"Tôi muốn chơi tôi muốn chơi, tại sao từ chối bài học giáo dục thể chất của tôi!"

"Lão sư, không ai muốn học, chúng ta tiếp đất một chút, chơi củ cải ngồi xổm đi!"

"Thật ra nhảy đôi đối với chủ nhiệm Mã đến lúc đó khóc cũng không kịp…"

Giáo viên đột nhiên được giao nhiệm vụ như vậy, bị ép làm với vẻ mặt khó chịu.

Dưới ánh nắng oi bức ông ấy vung tay lên sắp xếp lại đội hình: "Theo cặp đôi đã rút thăm trước đó để tìm vị trí đứng, đối mặt với mặt, nữ sinh nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay nam sinh, làm tốt động tác, chúng tôi bắt đầu dạy."

Tuy rằng bình thường nói chuyện phiếm ồn ào, nhưng vào thời điểm này, hầu hết tất cả các nữ sinh ở tuổi này đều ngượng ngùng nhăn nhó.

Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang ở giai đoạn tò mò về người khác giới, dù có đến gần hơn một chút cũng cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy, cảnh tượng trở nên khá buồn cười.

Rõ ràng là phải nắm tay nhau, nhưng giờ phút này hoặc là lơ lửng, hoặc là dùng hai ngón tay chống lên lòng bàn tay nam sinh, giống như chân gà bị rút xương.

Sợ sẽ có nhiều va chạm hơn.

Thấy cảnh tượng này, giáo viên cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Ghét sắt không thành thép nói: "Chuyện này đừng nghĩ lung tung, đây là bạn cùng lớp tương tác vui vẻ phát sóng thể dục dụng cụ, buông tay thì làm thế nào? Có một số bạn cùng lớp khoảng cách trống rỗng có thể nhét vào một ngôi làng! Tôi còn nghĩ rằng đây là diễn tập cho trận chiến tranh đường hầm! Hãy đứng gần hơn cho tôi!"

Nói xong, ông ấy chỉ Lý Tri Hành cùng cộng sự của cậu ta Biên Tiêu Tiêu, căng mặt chỉ huy nói: "Hai người đứng phía trước, một người chỉ đạo làm mẫu."

Biên Tiêu Tiêu, một hình mẫu sợ hãi xã hội điển hình, hai mắt trừng lớn thành hai cái chuông đồng, cả người run rẩy.

Giáo viên, người đang nói gì vậy, tôi đang đứng ở đâu vậy! Người nói lại lần nữa đi!

Giáo viên không kiên nhẫn nhíu mày, thúc giục nói: "Nhanh lên, chậm chạp quá, tiết học sắp qua một nửa rồi."

Biên Tiêu Tiêu chân như rót chì, sinh không thể luyến ái đi theo đứng ở hàng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng viết "Sao người không gϊếŧ chết tôi đi".

Cứu mạng, rõ ràng đã gõ cá gỗ rồi, sao lại đen như thế.

Ngược lại có người hỏi: "Sao tôi nhớ là Lý Tri Hành cùng nhóm với Bùi Tang Du mà, sao lại đổi người?"

Biên Tiêu Tiêu trong lòng nói còn hơn không đổi, bây giờ cô ấy như đang nhấc tảng đá đập vào chân mình.

Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về cô ấy như ánh đèn sân khấu, cô ấy cũng không hiểu tại sao mình lại trở thành trung tâm vũ trụ, chính là muốn chết.

"Chúng tôi hoán đổi hợp tác với nhau."

Biểu cảm của Lý Tri Hành không tốt lắm, thuận miệng giải thích một câu, mắt nhìn thấy Bùi Tang Du đứng bên cạnh, đang cười nói với đối phương, không biết nói cái gì, đặc biệt chói mắt.

"Ôi chao, không phải cậu bị người ta ghét bỏ sao?"

"Nhất định là, dù sao so với Chu Cẩn Xuyên, chó cũng biết chọn như thế nào."

"Lời nói này rất tổn thương nha, có lẽ là Biên Tiêu Tiêu đề nghị đổi?"

"Cái thế giới nhìn mặt này, sớm biết tôi cũng đổi người hợp tác rồi, a ——"

Người nói lời này bị đối tác đối diện hỏa tốc đạp một cước.

Bị mọi người trêu chọc, sắc mặt của Lý Tri Hành đen đến cực điểm, quay đầu lại, ngọn lửa trong lòng thật sự là không đè nén được.

Cậu ta thúc giục giáo viên của mình một cách bực bội: "Bắt đầu, chúng tôi đã sẵn sàng."

"Nào, các em, xem động tác của tôi, làm theo."

Nghe được sự chỉ huy của giáo viên, Bùi Tang Du đặt tay lên lòng bàn tay của Chu Cẩn Xuyên.

Đối phương cũng theo mệnh lệnh di chuyển, vòng qua eo cô một khoảng cách.

Hai người không cố ý tránh hiềm nghi, đứng rất gần.

Từ góc nhìn của người xem nhìn qua, làn da đẹp ghé sát vào nhau, một đen một trắng cùng trang phục thể thao, rõ ràng giống như những người khác, nhưng vì một người có bờ vai rộng vượt trội, người kia có ánh mắt long lanh, chiều cao chênh lệch cũng hòan toàn phù hợp, nhìn thấy sức sống bức người không thôi.

Bầu không khí cũng hài hòa, vừa nói vừa cười, có lẽ là một bức ảnh tuổi trẻ tươi đẹp.

Chỉ đối với người liên quan mà thôi…

Biểu cảm trên mặt Chu Cẩn Xuyên có chút bất an, giọng nói dần dần nghiến răng nghiến lợi.

"Bên trái, không phải phải."

"Bước chân đừng bước dài như vậy, giẫm lên tôi rồi."

"Xoay vòng, hiện đang xoay vòng."

Bị anh nói dày đặc như vậy, Bùi Tang Du có chút không kiên nhẫn.

Cô nắm lấy lòng bàn tay đang nóng lên của anh, chân tay lại giống như tách ra: "Ôi, cậu đừng nói nữa, tôi không nghe thấy lời dạy của giáo viên."

Chu Cẩn Xuyên liên tục bị giẫm lên năm lần, vẫn đè nén hỏa khí: "Chưa từng thấy qua người nào chân tay kém phối hợp như cậu."

Bùi Tang Du ngước mắt trừng mắt nhìn anh, nghiến răng cảnh cáo: "Ai chân tay không phối hợp, mẫu giáo tôi còn vô địch thể dục nhịp điệu."

"Sao cậu không nói lúc trứng thụ tinh là vận động viên bơi nhanh nhất đi." Chu Cẩn Xuyên không nhịn được, chế nhạo.

Bùi Tang Du đã rất lâu không thấy công lực chửi bới của anh, sửng sốt một lúc tiếp lời anh: "Đúng, cho nên không phải vấn đề tay chân của tôi, chỉ là tôi không nhớ rõ động tác."

Lúc nói lời này, Chu Cẩn Xuyên lại bị cô đột nhiên xoay người đυ.ng phải.

Anh thật sự là mất bình tĩnh, khẽ thở dài, nói thật: "Bùi Tang Du, cậu thật ngốc."

Bùi Tang Du, một cổ máy học tập, cũng khó có khuyết điểm.

Không thể nói ngắn bảng, đây trực tiếp thiếu một cái hố.

"Lần trước ở trên sân thượng cậu nói không cười nhạo tôi, khen tôi lợi hại, sao mới có hai ngày đã trở mặt không nhận người." Bùi Tang Du đột nhiên đυ.ng phải bả vai cứng rắn của anh, trán cũng đau đến nhức nhối.

Cô buông tay anh ra, lung tung nâng tay xoa xoa chỗ đỏ bừng, vẻ mặt oán giận.

Chu Cẩn Xuyên chứng kiến trình độ trương quan lý đới của cô.

"Lần trước là nói cậu học tập, có quỷ mới biết cậu khiêu vũ tệ như vậy."

Bùi Tang Du tức giận mím môi, ngước mắt lên nhìn lên bục giảng, rất bất ngờ, Biên Tiêu Tiêu và Lý Tri Hành phối hợp rất tốt, tư thế lưu loát, bước nhảy nhịp nhàng.

Miệng cô khá cứng, chậm rãi đâm một nhát: "Tôi đột nhiên cảm thấy, có thể là vấn đề của đối tác."