Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Hoàng Hôn

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 44

Nhìn Chu thiếu gia lại sa sút, đám người không khỏi bật cười, náo nhiệt kéo đề tài này sang đề tài khác.

Bùi Tang Du nghĩ có một nhóm học bá dạy thêm, vui vẻ nên uống nhiều hơn, uống nhiều nên cảm xúc cũng bắt đầu thay đổi rõ rệt.

Một giây trước vẫn là nhiệt tình nhảy nhót, giây tiếp theo lâm vào chán nãn.

Cũng không có chuyện gì lớn, chính là có chút cảm động.

Cô nhìn nhóm bạn đang thoải mái trêu chọc mình, trong lòng cảm động thật tốt.

Thời điểm ở Giang Châu, cô có hai người bạn học quan hệ giống vậy, sau khi trong nhà xảy ra chuyện cũng không liên lạc nữa, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được cảm giác phấn khích khi cùng nhau lớn lên nó thế nào, cô cảm giác bầu không khí này thật sự tốt.

Chu Cẩn Xuyên người này, nói như thế nào đây.

Coi như là gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, nhưng còn có người bên cạnh.

Rõ ràng đối với anh, ai cũng có giới hạn rõ ràng, người lạ càng không gần gũi, giống như ai cũng không xông vào được trái tim của anh, anh cũng không biểu lộ mặt yếu ớt của mình, nhưng vẫn có những người bạn không ngại vây quanh anh.

Bùi Tang Du cảm thấy ngưỡng mộ.

Mọi người ăn thịt xiên xong, thay đổi chiến trường, tập thể di chuyển sang bên cạnh chơi trò chơi trực tuyến, Bùi Tang Du yên lặng từ trong sự náo nhiệt này lui ra.

Cô cũng không có động tĩnh gì quá lớn, chỉ cầm lon bia, rón rén đi lên lầu, đi ra sân thượng hóng gió.

Nửa sau Chu Cẩn Xuyên cũng có chút không yên lòng.

Màn hình trước mặt hiển thị trận chiến diễn ra sôi nỗi đặc sắc, nhưng hiếm khi anh lại thua liên tiếp nhiều lần như vậy.

Chơi được một nửa, mới phát hiện Bùi Tang Du không ở đây.

Anh ném tay cầm sang một bên, trước tiên nhìn ra cửa, đôi giày trắng nhỏ kia vẫn còn ở đó chắc là chưa đi.

Anh vào phòng tắm dạo một vòng, sợ cô uống quá nhiều choáng váng bên trong, cũng không có người, trống rỗng. Trong nhà đi vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được Bùi Tang Du đang ngắm cảnh ở đó.

Cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhìn bóng lưng có chút chán nãn.

Anh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh qua hỏi: "Không sợ cảm lạnh sao, buổi tối đứng làm gì."

Bùi Tang Du quay đầu, hai má ửng hồng vì bia, lời nói cũng chậm chạp: "Đang chờ hoàng hôn."

Đây chắc chắn là uống quá nhiều rồi.

Đêm tối chờ gì hoàng hôn?

Chu Cẩn Xuyên cau mày, rũ mắt nhìn lon bia rỗng bên cạnh lan can sân thượng, chậm rãi nhớ lại nhưng chính mình cũng không nhớ rõ.

Anh trực tiếp hỏi người say rượu kia: "Rốt cuộc là uống bao nhiêu?"

Bùi Tang Du vươn ngón tay ra, khoa tay múa chân lung tung: "Ba, bốn, vẫn là năm lon, không nhớ rõ, tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm."

Nhưng bây giờ cô đã say 70%.

Chu Cẩn Xuyên hoàn toàn mất bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi: "Chóng mặt sao?"

"Hoàn hảo." Bùi Tang Du hít hít mũi, nghĩ đến cảm động vừa rồi, nhỏ giọng nói ra lời thật lòng: "Chu Cẩn Xuyên, bạn cậu thật tốt, không phải vì bọn họ nói sẽ giúp tôi dạy thêm mà là vừa nhìn đã cảm thấy tốt."

Chu Cẩn Xuyên mở miệng nói một câu cho có lệ: "Biết, cậu đã nói rồi."

Dừng lại, anh cảm thấy cô có gì đó không ổn hỏi: "Tôi thấy họ rất tốt, cậu có muốn làm bạn với họ không?"

"Ừ." Bùi Tang Du gật đầu.

Chu Cẩn Xuyên đột nhiên hiểu được cảm xúc không lý do của cô.

Lẻ loi từ Giang Châu đến đây, cuộc sống không quen thuộc, chắc chắn rất cô đơn.

Ngày thường mặc dù ở cùng với bạn cùng phòng, nhưng đến cuối tuần mỗi người đều về nhà, mà cô trở về cũng chỉ đối mặt với căn phòng trống trải xa lạ kia.

Giờ phút này trong mắt cô, vô thức lộ ra vẻ mặt khao khát đó.

Giống như con mèo đi bộ bên ngoài trong một thời gian dài, đứng ở cửa sổ đầy người, len lén nhìn sự náo nhiệt bên trong ghen tị.

Chu Cẩn Xuyên có chút đau lòng.

Anh cởϊ áσ khoác của mình và khoác lên người cô.

Thì thầm với giọng điệu nói chuyện với đứa trẻ, dỗ dành cô: "Bạn bè của tôi thực sự không nhiều, chỉ có một vài người. Nếu cậu muốn, tôi sẽ chia sẻ cho cậu."

"Thật sao?" Bùi Tang Du ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt yếu ớt lóe lên ánh sáng.

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, giơ tay giúp cô khóa kéo, ngăn cản gió lạnh đêm khuya.

Bùi Tang Du cảm thấy mình thật sự có chút say, nhưng ý thức rất tỉnh táo.

Bình thường cô không muốn nói chuyện của mình, cảm thấy nói nhiều đều là giả tạo, hoặc là ác ý hoặc là đồng tình, những thứ này cô đều không cần.

Nhưng lúc này, lại muốn nói cho Chu Cẩn Xuyên nghe một số chuyện nhỏ nhặt.

"Nói cho cậu biết một bí mật, tôi sống lâu như vậy, ngay cả biệt danh cũng không có. Trước kia tôi họ Tống, ba mẹ đều gọi tôi là Tống Tang Du, đồng âm là đưa tang, có phải rất xui không. Điều buồn cười là, cuối cùng tôi đã đuổi ba tôi đi."

Bùi Tang Du thở dài rất nhẹ: "Đổi thành họ Bùi rất tốt, ít nhất... Nó dễ chịu, ngụ ý cũng tốt."

"Dễ nghe." Chu Cẩn Xuyên nói xong, nhấn mạnh một câu: "Họ gì, cũng đều dễ nghe."

Lúc này tư duy của Bùi Tang Du có chút không ổn, nhưng không hiểu sao còn có chút logic.

Cô ngẩng đầu lên mong đợi nhìn anh: "Cậu đặt cho tôi một biệt danh nhỏ được không?"

Câu hỏi này khiến đối phương dừng lại.

Chu Cẩn Xuyên không thân thiết với cô, anh liên tục chọn lọc và sắp xếp tên của cô rất lâu.

Sau một thời gian dài.

Anh ngập ngừng nói: "Tang Tang?"

Cậu thiếu niên ho khan khó chịu vì hiếm khi gọi ai đó một cách thân mật như vậy.

Bùi Tang Du mắt sáng lên.

Không phải họ áp đặt lên người cô, cũng không phải cái tên trùng tên với Cố Dư, nó độc đáo và thực sự thuộc về cô.

"Tang Tang."

Thật là một cái tên hay và ý nghĩa.

Những cảm xúc vừa nổi lên vào tối nay, rõ ràng vừa rồi còn choáng ngợp, bây giờ đã được xoa dịu.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, lẩm bẩm: "Thích."

Chu Cẩn Xuyên cúi đầu, con ngươi đen nhánh nhìn đáy mắt cô, truy vấn: "Thích cái gì?"

"Thích cậu…" Bùi Tang Du chậm nửa nhịp, tiếp tục nói: "Đặt tên cho tôi."

Chu Cẩn Xuyên bị câu nói của cô làm cho bối rối, tâm tình thăng trầm.

Anh còn chưa rõ suy nghĩ của mình, đã nghe Bùi Tang Du nói lại, giọng nói trẻ con không mạch lạc: "Tôi cũng chỉ có một biệt danh nhỏ, còn cậu có rất nhiều. Cái gì Chu Chu, Chu thiếu gia, anh Cẩn… Nhưng cũng chỉ ở mức trung bình thôi, không đẹp bằng Tang Tang."

Chu Cẩn Xuyên lười để ý tới cô say rượu nói lung tung.

Nắm cổ cô muốn đưa người xuống lầu, lại thấy Bùi Tang Du dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên tiến về phía anh: "Nhớ rồi, có một cái tên rất dễ nghe."

Tay Chu Cẩn Xuyên còn đặt trên cổ cô, giống như là đưa người đến gần hơn.

Anh cuộn cổ họng, thấp giọng nói: "Cái gì?"

Bùi Tang Du nghiêng đầu, môi cô vô tình chạm vào vành tai nóng bỏng của anh.

Giọng nói của thiếu nữ rất nhẹ đảo qua bên tai, tê dại đến cực điểm: "Anh Cẩn Xuyên."

Sợi dây căng thẳng của Chu Cẩn Xuyên bị cắt đứt.
« Chương TrướcChương Tiếp »