Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Hoàng Hôn

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 45

Chu Cẩn Xuyên bị một tiếng "anh Cẩn Xuyên " đốt đến tê dại sống lưng.

Theo lý thuyết mà nói, không phải chưa có ai gọi anh như vậy.

Vừa rồi lúc Nghiêm Tịch Niệm vào cửa cũng xưng hô với anh như vậy, từ nhỏ cô bé đã quen gọi anh như vậy nên cũng đã thành thói quen.

Bùi Tang Du chắc là đã nghe thấy cô bé gọi anh, nên lúc này mới theo trí nhớ nói ra.

Nhưng so sánh hai cái đó lại với nhau thì nó lại khác nhau.

Giọng nói của cô rất nhẹ, bởi vì tốc độ sau khi say rượu chậm hơn, âm cuối gần như biến mất thành tiếng thì thầm như có chút tán tỉnh.

Bản thân Chu Cẩn Xuyên cũng không biết, cũng không hiểu tại sao anh lại bị câu nói đó cuốn hút.

Trước ngày hôm nay, anh không cảm thấy sức mạnh sát thương lớn như vậy.

Chỉ cần một cách xưng hô cũng có thể…

Anh giữ cổ cô, nhiệt độ lòng bàn tay nóng rực.

Giống như cảnh cáo lại giống như uy hϊếp: "Bùi Tang Du, đừng kêu loạn."

Nhưng người cố tình khởi xướng đã hoàn toàn mất đi ý thức, cằm cô đặt trên vai anh giống như con mèo con cọ cọ.

Giống như tìm được một nơi thoải mái, yên tâm cúi đầu xuống, giọng nói cô dần dần nhỏ đi: "Anh Cẩn Xuyên, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ…"

Lại thêm một tiếng nữa, giống như liều mạng.

Lúc này Chu Cẩn Xuyên hoàn toàn tê dại.

Anh hơi nghiêng đầu, khoảng cách được kéo lại gần hơn, hơi thở gần như quét qua má cô trở nên nặng nề hơn.

Trong đầu hiện lên một đống suy nghĩ lung tung, anh rũ mắt nhìn cô, nhưng sau khi đối phương nói xong câu kia, mí mắt đã nhắm lại rất tin tưởng ngủ thϊếp đi.

Chỉ còn lại Chu Cẩn Xuyên bị treo ở đó.

Không lên không xuống, gào thét trong gió lạnh.

Anh đứng đó một lúc, Bùi Tang Du coi anh như một cái gối ôm, hoàn toàn không có ý muốn cử động.

Hai má cứ dán vào cổ anh như vậy, đôi môi cách một khoảng hô hấp nhẹ nhàng quét qua yết hầu anh.

Chu Cẩn Xuyên thấp giọng mắng một câu "Chết tiệt", sau đó cam chịu nâng tay ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ cho khách.

Vào phòng, anh cẩn thận đặt cô lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô hầu hạ cô như tổ tông.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy bình thường anh quản lý tâm trạng của mình rất tốt, nhưng bây giờ lại rất nóng nảy.

Không biết có phải do anh uống quá nhiều rượu hay không, hay là do thứ xấu xí này.

Bùi Tang Du thì ngược lại rất vui vẻ.

Anh vừa mới quấn chăn kín người cô, không lâu sau thấy nóng quá cô nhấc chân tùy ý đá một cái xốc toàn bộ tung lên.

Vì cử động mà góc chăn bị vén lên một chút lộ ra vòng eo trắng nõn xinh đẹp của cô.

Chu Cẩn Xuyên nghiến răng, thấp giọng nói: "Bùi Tang Du, cố ý giày vò tôi phải không."

Ngữ khí mười phần bất đắc dĩ.

Đối phương đang ngủ say, còn có hỏi đáp sao.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như đang thì thầm: "Giày vò Chu Cẩn Xuyên sao, tôi không giày vò cậu ấy, cậu ấy rất đáng thương."

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Đúng là rất đáng thương, hơn nửa đêm còn phải chăm sóc một người say rượu vô tình.

"Ngủ ngon, đừng lộn xộn." Anh tránh ánh mắt của cô, đưa tay giúp cô kéo quần áo lại, một lần nữa kéo chăn đắp kín người cô.

Cũng không biết cô có nghe được không, anh đe dọa: "Đá chăn một lần nữa tôi ném cậu ra ngoài."

Cô đã nghe thấy.

Cô hoàn toàn ngoan ngoãn.

Cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn được bọc trong chăn như một con nhộng không nhúc nhích.

Giống như mơ thấy một mơ đẹp nào đó, khóe miệng cô nhếch lên, cả người nhìn qua yên tĩnh dịu dàng.

Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nghe thấy điện thoại di động rung lên, một tiếng tiếp theo một tiếng nó không có ý định dừng lại.

Anh theo âm thanh tìm qua, sờ thấy điện thoại di động trong túi đồng phục của cô.

Người gọi ID, khá lạnh lùng tên: Bùi Thanh Tuyền

Họ Bùi, đây chắc là ông ngoại vô cùng nghiêm khắc mà cô nhắc tới.

Lúc này đã gần rạng sáng, cũng rất muộn rồi, có lẽ vẫn chưa thấy cô về nhà nên gọi điện thoại tìm cô.

Chu Cẩn Xuyên cầm điện thoại có chút đau đầu.

Anh kiên quyết không thể nhận, nếu nhận rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, nhưng nếu mặc kệ, ngày mai sẽ gây ra một thảm họa cho cô.

Anh cầm điện thoại phiền toái này bước ra ngoài, bước xuống lầu, nhìn thấy Nghiêm Tư Hoài đang thúc giục Nghiêm Tịch Niệm chuẩn bị về nhà.

Thế là anh trực tiếp đi qua, nhét điện thoại di động vào trong tay nữ sinh duy nhất có mặt ở đây, nói hai ba câu rõ ràng: "Ông ngoại Bùi Tang Du, nghe điện thoại đi, nói với ông ấy tối nay ở lại nhà em."

"Anh, anh ấy bảo em nói dối." Nghiêm Tịch Niệm quay đầu cáo trạng.

Nghiêm Tư Hoài chậc chậc một tiếng, chậm rãi nhìn anh: "Cậu phải giữ người ở lại đây, chỉ mới tuổi vị thành niên, không thích hợp."

Điện thoại liên tục vang lên, giống như thúc giục, Chu Cẩn Xuyên nóng nảy: "Mẹ nó tôi cũng là vị thành niên, cô ấy uống quá nhiều ngủ thϊếp đi, gọi không dậy."

Rất vất vả mới thấy anh như vậy, Nghiêm Tịch Niệm nũng nịu một tiếng: "Muốn em hỗ trợ cũng được, anh năn nỉ em đi."

Vừa chăm sóc Bùi Tang Du xong đã đủ phiền rồi, Chu Cẩn Xuyên cau mày, đè nén ngọn lửa vô danh kia: "Không khác biệt lắm, nhanh lên đi. Ông ngoại cô ấy rất phiền, chuyện này thôi có thể khiến cô ấy không thoải mái một tuần."

"Anh quan tâm cô ấy, để ý đến cô ấy, anh thật sự thay đổi rồi." Nghiêm Tịch Niệm cười khanh khách, không đưa tay ra.

Chu Cẩn Xuyên lười tranh luận với cô, trực tiếp nghiêng đầu nhìn Nghiêm Tư Hoài: "Quản lý em gái cậu đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »