Chương 51

Chương 51

"Lúc đó con còn nhỏ, đứa nhỏ nói nhảm thì tin cái gì." Tần Cảnh thật sự không cãi lại anh nên bà ấy chỉ thở dài, thay đổi lời nói nhẹ nhàng hơn: "Mẹ hiểu được ý tưởng đơn thuần của đứa bé mười mấy tuổi, những hoài bão lý tưởng của con, còn có ý thức trách nhiệm không giải thích được, con quản lý tốt chuyện trong nhà vẫn có thể quay lại xã hội."

Chu Cẩn Xuyên khẽ cười nhạo, không nói gì.

"Dù con có suy nghĩ kỹ đến đâu thì tại sao năm nay mẹ đuổi theo con hỏi chuyện này. Còn nửa năm nữa là chia khoa, mặc dù hầu hết đều là nghệ thuật tự do và khoa học, nhưng quản lý chỉ là một phần, còn về pháp luật thiên văn với tính tình này của con, hơn phân nửa sẽ đối nghịch đúng không." Tần Cảnh nói.

Lúc này từ trong nội tâm của Chu Cẩn Xuyên xuất phát nở nụ cười, vô tâm vô phế nói: "Mẹ ngược lại rất hiểu con."

Thật sự không thể nói chuyện được nữa.

Tần Cảnh tức giận đến mức không muốn nói thêm một câu nào, ôm áo khoác đứng dậy, xách túi sải bước rời đi.

"Mẹ đi từ từ thôi." Chu Cẩn Xuyên khá duyên dáng nói lời tạm biệt.

Chờ người rời đi, anh dựa vào sô pha nhắm mắt suy nghĩ một lát, ổn định lại tâm trạng mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mang giày ra cửa vừa gọi điện thoại cho Bùi Tang Du, còn chưa bắt máy, đã nhìn thấy người đứng ở đầu ngõ Linh Lung, quấn chặt trong gió lạnh, tròn trịa như một cái bánh bao hình tam giác.

Ánh mắt của anh trở nên mềm mại hơn hướng cô vẫy tay: "Lại đây."

Bùi Tang Du đeo cặp sách bước nhanh về anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Muốn nói với tôi cái gì? Tôi vừa thấy mẹ cậu bước ra."

"Ừm, cãi nhau vài câu." Chu Cẩn Xuyên thuận miệng nói, xoay người đi về phía trong sân: "Sao không tìm chỗ ngồi, bên ngoài rất lạnh."

"Tôi nghĩ nói chuyện không lâu, tôi chưa từng đi qua khu vực này, nên tùy tiện đi xung quanh." Bùi Tang Du bước theo, còn đang truy vấn: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi."

Chu Cẩn Xuyên không nói gì anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha nặng nề nhìn cô.

Suy nghĩ của anh trở lại trước khi cô rời đi.

Trước hết vẫn nên giúp người nhà mình xin lỗi trước: "Mẹ tôi vẫn luôn nói như vậy, bà ấy nói chuyện rất kỳ, cậu đừng để ở trong lòng."

Bùi Tang Du ngồi đối diện anh, chậm chạp phản ứng trong chốc lát, giọng điệu rất bình tĩnh: "À, cậu nói bà ấy chướng mắt tôi sao? Nhà Chu thiếu gia làm ăn lớn, chọn đối tượng xem mắt cao là rất bình thường, tôi không quan tâm."

Chu Cẩn Xuyên nhất thời không nghe ra đây là chân thành hay là thật lòng.

Anh suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Cho nên cậu muốn nhanh chóng xóa sạch quan hệ?"

"Nếu không thì sao? Chờ hai người vì tôi mà cãi nhau sao, không cần thiết." Bùi Tang Du nghiêng đầu, bộ dạng không sao cả.

Chu Cẩn Xuyên dừng lại hai giây.

Từ từ lặp lại lời nói của cô: "Không cần thiết?"

Bùi Tang Du ừ một tiếng, cười nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cậu cũng không thích tôi, cũng không phải đang yêu nhau, không cần tranh thủ để lại ấn tượng tốt trước mặt bà ấy. Dù sao chúng ta cũng là bạn học bình thường, cũng không cần giải quyết vấn đề nặng nề như vậy."

Cô nhanh chóng nói xong nhận ra rằng có lẽ mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu gia, cô an ủi nói: "Cậu đừng lo lắng, sức hấp dẫn của cậu rất lớn, nhất định sẽ có cô gái cho dù có cho năm triệu cũng nhất quyết không chia tay với cậu."

Khi cô nói câu này xong, ánh mắt của Chu Cẩn Xuyên dừng lại thật lâu trên mặt cô.

Cũng không lên tiếng, cứ nặng nề như vậy nhìn cô.

Lâu đến nỗi Bùi Tang Du cảm thấy mình có nói sai không.

Mới nghe anh thấp giọng nói, mang theo chút cảm xúc không rõ ràng.

"Giải quyết rất tốt, quả thật không cần thiết."

Nghe được hàm ý, nhưng cô cũng không hiểu lắm, sau đó Bùi Tang Du mới ý thức được anh đang nhớ tới Cố Dư, bạch nguyệt quang đã chết của anh.

Chẳng lẻ trước đây anh cũng trải qua như chim uyên ương nên mới…

Nếu thật sự là như vậy thì thật thống khổ, cô làm như vậy chính là xác muối vào vết thương của anh.

Nhưng giờ này phút này, cô thậm chí không dám nhắc đến cái tên đó nữa.

Cô nhìn mí mắt của đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Chu Cẩn Xuyên, có phải cậu không vui không?"

Chu Cẩn Xuyên và ánh mắt của cô chạm nhau, không nói gì, xem như là chấp nhận.

Một lúc sau anh đứng dậy nói: "Tôi đưa cậu về, không cần nấu ăn."

Thấy anh đi ngang qua mình, cô nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay áo đối phương, không cho người đi.

Lần này khá chắc chắn: "Cậu không vui rất không vui. Cậu có cần tôi làm gì khiến cậu vui vẻ không?"

Chu Cẩn Xuyên rũ mắt nhìn cô, giọng nói của cô chân thành tha thiết, đôi mắt sạch sẽ nhìn anh thẳng thắn như vậy, thanh thuần không có nửa phần tạp niệm.

Đôi mắt này khi nhìn người, thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tâm trạng của anh không cao giọng nói trở nên rất thấp.

"Có thể làm bất cứ điều gì khi được yêu cầu, không cần điều kiện? Bùi Tang Du?"

Bùi Tang Du bị hỏi lại, cô cắn môi dưới.

Cô rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của Chu Cẩn Xuyên, cho dù là lúc mới quen không hề quen biết, đối phương cũng có chừng mực không đưa ra yêu cầu quá đáng khiến cô khó chịu.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của anh cảm giác áp bách rất nặng, mang theo một chút ý tứ cô không hiểu, thẳng thắn rơi trên người cô.

Ngữ khí mang theo chút chất vấn.

Giọng nói của Bùi Tang Du rất nhẹ, cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy… Cậu sẽ không yêu cầu quá nhiều…"

Chu Cẩn Xuyên đột nhiên nở nụ cười, bộ dáng thờ ơ.