Chương 1: Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ

Thẩm Nguyệt thường cảm thấy mình không đủ "biếи ŧɦái" nên không hợp với người nhà.

Nhưng hôm nay, sau khi cô rơi xuống hồ nước đập đầu, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn!

Đúng vậy, vốn dĩ không phải người một nhà, sao có thể giống nhau được.

Sau cú đập đầu, trong đầu Thẩm Nguyệt bỗng dưng xuất hiện nhiều ký ức kỳ lạ, trong đó có hình ảnh sau này của cô.

Cô thấy có người nói cô không phải con gái thật sự của Thẩm gia, cô thấy thiên kim thực sự của Thẩm gia dù lưu lạc bên ngoài bao năm cũng rất ưu tú chói lọi, cô thấy mình làm sai chuyện cuối cùng phải chết cô độc trong ngục.

Cô thấy... bản thân trong hồ nước nắm lấy một bàn tay nhỏ đầy bùn, trong khoảnh khắc nhớ tới mùi vị cơm tù, cô ngộ ra.

Đó là ký ức kiếp trước của cô! Tương lai cô sẽ ngồi tù!

Cơm tù không ngon, công việc phải làm vừa bẩn vừa mệt, còn bị bắt nạt, nên cô phải...

Từ giờ trở đi cố gắng thay đổi vận mệnh?

Giả thiên kim thì vẫn là giả, còn thay đổi thế nào được, toàn thân đổi máu đổi gien? Chỉ có thể kiếp sau đầu thai lại thôi.

Từ giờ trở đi ôm đùi tăng độ hảo cảm của người thân?

Nếu không có gì bất ngờ, người Thẩm gia ngoài ba mẹ ra thì các anh trai khác đều vì cô quá ngốc mà không muốn chơi cùng, ôm đùi cái nỗi gì, đến chân còn chẳng với tới.

Từ giờ trở đi cố gắng học hành, dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh?

Điều này có vẻ khả thi.

Nói làm là làm! Thẩm Nguyệt ngồi vào bàn học, điên cuồng làm một bài thi, sau khi đối chiếu đáp án xong lặng lẽ đóng sách lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, tri thức có thể thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng chắc không thay đổi được vận mệnh của cô.

Hôm đó Thẩm Nguyệt ngẩng lên trời ở góc 45 độ, cô mới 12 tuổi đã có thể hoàn hảo diễn tả nỗi buồn của văn học tuổi thanh xuân đau khổ.

Đau, đau quá!

Ngẩn ngơ... Không phải, sau 10 phút suy nghĩ, Thẩm Nguyệt đưa ra kết luận.

Nếu cô đã định phải ăn cơm tù, làm việc nặng, thì tại sao không nhân lúc này hưởng thụ, ngồi mát ăn bát vàng?

Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.

Cô muốn tranh thủ trước khi vào tù, ăn thật nhiều món ngon! Món nào cũng phải thử qua! Không bữa nào lặp lại!

Nhưng đến tối, cô nhìn đĩa cải trắng với chút canh loãng trước mặt, lại lâm vào suy tư.

“Anh à, nhà mình phá sản rồi sao?”

Thẩm Dật Trần, người vốn đã đặt đĩa cơm xuống và chuẩn bị rời đi, dừng bước, lòng có chút ngạc nhiên.

Không phải vì câu hỏi của Thẩm Nguyệt, mà là thái độ của cô.

Trong trí nhớ của anh, em gái anh từ nhỏ rất sợ anh, mỗi lần nói chuyện đều rất thận trọng, như thể anh là quái vật ăn thịt người, lâu dần anh cũng không muốn nói chuyện với cô em này nữa.

Hôm nay đến đưa đồ ăn cho Thẩm Nguyệt, cũng là do áp lực từ bố mẹ nên anh phải hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ Thẩm Nguyệt lại bắt chuyện với anh.

Có lẽ đã lâu không nói chuyện với em gái, Thẩm Dật Trần hiếm khi trả lời Thẩm Nguyệt, “Không có.”

Nghe được đáp án, Thẩm Nguyệt liền nhanh chóng hỏi tiếp, “Vậy sao bữa tối chỉ có mỗi cái này?”

Thẩm Nguyệt vừa nói vừa dùng đôi mắt to long lanh nhìn anh rồi lại nhìn đĩa cải trắng, rõ ràng ám chỉ rằng, mau đổi món ngon cho tôi!

Thẩm Dật Trần không động đậy, lạnh lùng truyền đạt ý của ba mẹ, “Hôm nay em chỉ được ăn thế này.”

“Thế ngày mai thì sao?”

“Không biết.”

“Anh, hôm nay anh ăn gì?”

Thẩm Dật Trần không ngờ có ngày em gái mình lại tự nhiên bắt chuyện như vậy, hơi dừng lại một chút, mới nói, “Còn chưa ăn.”

Nghe vậy, mắt Thẩm Nguyệt sáng lên, vội đưa đĩa cải trắng trên tay mình qua, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Thẩm Dật Trần, “Anh, cho anh ăn!”

Thẩm Dật Trần nhìn đôi đũa đưa tới trước miệng mình, không mở miệng.

Dù hiện tại Thẩm Nguyệt nhìn anh với vẻ chân thành tha thiết, như thể vì tốt cho anh, nhưng anh biết em gái này chỉ muốn lợi dụng mình, anh không muốn bị lợi dụng.

Thẩm Nguyệt bị Thẩm Dật Trần từ chối trong im lặng.

Trong lúc đó cô bỗng nhớ tới nỗi sợ hãi của mình đối với người anh này, nhưng nỗi sợ nhanh chóng bị dập tắt.

Trước nỗi khổ cơm tù, mọi nỗi sợ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể - Thẩm Nguyệt.

“Anh, em thực sự không thích ăn cái này, thay vì ăn cải trắng, thà chết quách cho xong!” Thẩm Nguyệt giả khóc, nước mắt không có một giọt, giọng ngược lại rất to.

Thẩm Dật Trần xoa xoa huyệt thái dương, lạnh mặt răn dạy, “Đừng khóc, còn ra thể thống gì!”

Gào khóc như ma, không biết còn tưởng anh làm chuyện gì quá đáng.

Tuy nhiên, lời răn dạy này với Thẩm Nguyệt không có tác dụng, cô thậm chí khóc to hơn, cuối cùng khiến cả nhà Thẩm đang ăn cơm ở phòng khách kéo tới.

Cửa phòng mở ra, ông Thẩm dẫn đầu bước vào, thấy Thẩm Nguyệt còn đang gào khóc, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Thẩm Dật Trần định trả lời thì Thẩm Nguyệt đã ngừng gào thét, rất bình thường trả lời, “Anh không giúp em ăn cải trắng, em đang uy hϊếp anh ấy.”

Ông Thẩm: …

Thẩm Dật Trần: …

Mọi người xung quanh: …

Ông Thẩm thở dài một hơi, nói với Thẩm Nguyệt: “Uy hϊếp nhỏ giọng chút.” Rồi đóng cửa lại đi ra.

Lúc này Thẩm Nguyệt mới nói với Thẩm Dật Trần, “Vậy em tiếp tục?”

Thẩm Dật Trần không nói gì, chỉ nhận lấy cải trắng trên tay Thẩm Nguyệt, ăn một miếng.

Thẩm Nguyệt im lặng.

Ăn xong cải trắng, Thẩm Dật Trần hỏi, “Em muốn ăn gì?”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng lên, không hổ danh người làm ăn, nói: “Muốn ăn tôm hùm!”

“Không được.”

“Muốn ăn thịt bò.”

“Không được.”

“Muốn ăn hàu sống.”

“Không được.”

“Muốn ăn...”

“Không được.”

Cuối cùng, bữa cơm tối hôm đó của Thẩm Nguyệt vẫn chỉ có cải trắng. Khác biệt duy nhất là, Thẩm Dật Trần ăn cùng món với cô.

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt vốn định nằm trên giường tận hưởng niềm vui, lại bị ép dậy lúc 6 giờ để bắt đầu chuẩn bị đi học.

Cô nhắm mắt để dì mặc quần áo, nhắm mắt đi tới bàn ăn, nhắm mắt ăn chút gì đó, cuối cùng nhắm mắt ngồi lên xe.

Trong lúc mơ màng, cô cảm giác xe dừng lại, liền mở mắt hỏi, “Đến chưa?”

“Đến Thượng gia rồi.”

Thượng gia? Đầu óc rỉ sét của Thẩm Nguyệt bắt đầu hoạt động, Thượng gia, Thượng Quân Vũ, một đứa trẻ cô rất thích nhưng trong ký ức chưa bao giờ coi trọng cô.

Phải nói sao đây, đứa trẻ đó từ nhỏ đã rất đẹp trai, cô rất thích.

Nhưng, dù sao cũng là người cô không bao giờ có được, sao phải làm kẻ bám đuôi, đi thôi.

“Chú Trương, lái xe đi, sau này không cần đến nữa.”

Chú Trương có chút ngạc nhiên, tuy Thẩm Nguyệt và Thượng Quân Vũ còn nhỏ, nhưng Thẩm Nguyệt sùng bái và thích Thượng Quân Vũ ai cũng thấy rõ, ban đầu cũng là Thẩm Nguyệt khóc lóc mãi, Thẩm gia mới ra mặt thương lượng với Thượng gia, sắp xếp hai đứa cùng đi học mỗi ngày.

Hôm nay là... hai đứa cãi nhau?

Chú Trương không hỏi nhiều, sau khi lặng lẽ xin chỉ thị của ông Thẩm, thì lái xe rời đi.

Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong đầu bất ngờ xuất hiện những chuyện sắp xảy ra.

Hôm nay, sẽ có người vu oan cho cô, bao gồm Thượng Quân Vũ, không có ai đứng về phía cô.

Vì thế Thẩm Nguyệt lại bắt đầu tự hỏi.

A, phiền quá đi, học hành cái nỗi gì, thời gian đẹp đẽ không dùng để ăn và ngủ thì thật vô nghĩa.

Chờ lát nữa bị vu oan rồi, vừa hay lấy cớ từ ngày mai không đi học nữa.

Cô đúng là một cô nhóc thông minh, hắc hắc.