Chương 18

Cậu cứ thế sốt li bì đến tận mấy hôm , cơ thể cư nhiên chìm sâu vào cơn mê man không lối thoát . Chẳng biết bản thân như vậy bao lâu nhưng người bên cạnh luôn biết cậu đang từng chút đấu tranh giành lấy sự sống của chính mình

" Đứa nhỏ thật sự không sao ? "

" Lão Hàm an tâm sẽ không chết người , cậu ấy chỉ đang tịnh dưỡng để cơ thể nghỉ ngơi thôi . Thật đáng thương không biết từ khi bị bắt cậu ấy đã làm gì để sống nhưng khi về đây tình trạng hết sức nghiêm trọng tôi còn nghĩ cậu ấy không thể qua khỏi "

" Tiểu Uyển sẽ không đầu hàng dễ như vậy "

Lão Hàm mỉm cười chua xót không ngờ được lúc rời khỏi bữa tiệc em ấy đã bị bắt đi nhưng không nghĩ em trai cậu ấy lại tự bản thân tạo ra những vết thương đó , suy cho cùng vẫn đáng thương như nhau

Nhìn đứa nhỏ đến tận hôm nay đã 3 ngày vẫn duy trì thở bằng bình dưỡng khí khiến anh không khỏi đau lòng . Vết thương từ trận tra tấn kì trước cộng với bạo hành khi bị bắt em ấy còn sống đúng là ý chí quá mãnh liệt , làm anh phải khâm phục

" Mẹ... "

" Tiểu Uyển sau này con nhất định không được phản bội Tử gia không được phép phản bội ba con đã hiểu chưa ? "

" Mẹ... "

" Em trai con dù khác máu mủi nhất định bảo vệ nó cho tốt được không ? "

Lão Hàm thấy cậu khóc vội vàng nắm chặt lấy bàn tay đầy vết xước kia , em ấy là đang mơ thấy cái gì ?

" Phế phẩm vì sao mày vẫn chưa chết ? "

Tử Uyển khóe môi còn dính chút máu cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sợi xích đang đeo trên tay , thể lực dường như chỉ còn gắng gượng . Cậu muốn ngất nhưng nó không thành sẽ có người tát cậu đến tỉnh táo mặt mày

Không ngờ được chỉ trong 1 phút giây lơ là đã bị đánh tráo quần áo tả tơi trên người lại nhiều thêm một vết thương

" Con người đều có số cả rồi ! Nói chi bảo tôi chết làm sao tôi dám chết ? "

" Mạnh mồm " Hắn bốp má cậu , vui vẻ nhếch mép

" Dù có đánh tôi ra sao tôi vẫn sẽ sống , Tử Uyển này không sợ chết chỉ sợ bản thân đầu hàng số phận "

Vυ"t...Chát...Chát...Chát...Chát

" Ha nói hay xem ra Hàm gia kia dạy mày một ít đạo lý rồi ! "

" Cũng nhờ các người tôi mới có ý chí sống còn mãnh liệt như vậy "

Tiểu Uyển đau đến đầu óc mơ hồ cậu đã không biết mình đã bị đánh bao nhiêu roi cũng không biết mình đã ở đây bao lâu nữa . Chỉ biết rằng thương tích chồng chất có lẽ một thớ thịt lành cũng không có

Vυ"t...Chát...Chát...Chát...Chát

" Cũng phải phế phẩm lớn lên trong tra tấn cùng bạo hành làm sao không có ý chí kiên cường đó chứ ? Chẳng trách thằng anh cùng thằng em như nhau "

"Em trai tôi không giống tôi "

" Thật không hiểu nó ghét mày như vậy , chà đạp , hại mày đến bước này vẫn không hận nó sao ? "

Em trai của cậu dù có sai đi nữa cậu cũng không trách . Cậu bây giờ ngoài chữ đau ra chẳng còn chút cảm giác nào , khắp người chằng chịt vết roi nhiều chỗ bị đánh đi đánh lại mà da thịt rách ra máu chảy dọc xuống theo người rơi xuống đất , thảm hại mà

Chưa kể những vết thương cũ chưa kịp bôi thuốc khâu vá vẫn không ngừng chảy màu đỏ tươi , cậu đều nhận ra mỗi lần tác động vết thương lại thêm to thêm sâu

Vυ"t...Chát...Chát...Chát...Chát

" Mày có biết ai mang mày về chỗ tao không ? Có biết ai kêu tao đánh mày đến chết không ? "

" Biết nhưng cũng không sao em trai làm sai thì anh trai chịu thay "

Tử Uyển từ trên giá treo thả xuống đầu gối va đập mạnh xuống sàn kêu cái " cốp " , máu từ trong khoang miệng chảy ra , mặt mày trắng bệch

" Vậy sao mày lại ngoan cố bao che nó , đáng lẽ vị trí nó đang có là của mày "

" Tôi không cần địa vị chỉ muốn một gia đình hạnh phúc , một ngôi nhà để về "

Nụ cười kia hắn thật sự không hiểu , đứa trẻ này bất luận chuyện gì đến đều một loại ôn nhu như vậy ngay cả khi bản thân đối diện với cái chết

" Uyển ca ca , chúng ta sau này là anh em được chứ ? Em không tốt ca ca vẫn thương em được không ? "

" Tiểu Mãn , ca ca nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ em thật tốt , lỗi của em đều là lỗi của anh , ca ca sẽ không để ai tổn hại đến em "

Hắn đánh mệt liền nắm lấy tóc cậu lôi đi , đứa nhỏ một chút cũng không khuất phục , dọc theo cầu thang không biết bao nhiêu lần vấp ngã đau đớn hắn cũng chẳng thèm quan tâm lôi xềnh xệch thân người tàn tạ của cậu xuống dưới nhưng nước mắt không chảy miệng thay lời muốn nói nở ra một nụ cười chua xót

" Quỳ xuống " Hắn đá cậu ra giữa phòng quát tháo ra lệnh

" Vậy mày cũng không hận tao khi gϊếŧ mày ? "

" Không hận bởi vì anh sẽ không gϊếŧ tôi "

Tử Uyển mệt mỏi rũ mi xuống , mặc dù nói không hận nhưng sẽ không tránh khỏi đau xót . Cái chết có đau đớn không...thế mà bây giờ cậu thật sự muốn chìm sâu vào giấc ngủ

" Đánh "

Người làm nghe lệnh lập tức đem roi da ra đánh liên tục vào người cậu da thịt vốn tổn thương chỉ cái chạm nhẹ đã rát buốt huống hồn chi hắn ta sai người làm đánh không nhân nhượng , chủ yếu vụt thẳng vào bắp chân bắt ép cậu quỳ xuống khắp người bầm tím , máu chảy ướt một mảng dưới chỗ cậu đứng . Cậu đau nhưng đau đớn thể xác làm sao đau bằng vết thương trong lòng

" Tạt đi "

" Chỉ mong anh chăm sóc đứa em trai hộ tôi , tính khí nó không tốt làm ơn nhẹ tay được không ? "

Hắn nghe nhưng tay vẫn cầm xô nước tạt lên người cậu , nước muối thấm vào da các dây thần kinh kịch liệt phản ứng làm cậu đầu óc mơ hồ lập tức thôi thúc tỉnh táo . Bản thân kiềm chế mùi máu tanh nồng trong khoang miệng nở nụ cười chất phác thiện lương

Đứa nhỏ này có phải ngốc thật hay là cố tình giả ngốc ?

Tử Uyển nước mắt tang thương chảy xuống đau đớn trong mắt không thể che giấu , có sai đều do cậu sai hết không trách , không oán

" Tao sẽ không gϊếŧ mày nhưng cho mày khoảng thời gian như sống trong địa ngục thì chắc chắn sẽ có "

Hắn chẳng muốn làm nữa phất tay kêu người lôi cậu xuống hầm , chính mình tự tay hạ nhiệt độ xuống mức âm . Một tên lì lợm dù có hành hạ bao nhiêu nó vẫn sẽ một mực cam chịu , vậy thì để nói tự sinh tự diệt đi chịu được thì trốn thoát không thì bỏ mạng

" Ca ca , ba không thương em anh có thể nhường vị trí của anh cho em được không ? "

Tử Uyển từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt " của anh cũng chính là của em còn của em mãi mãi là của em "