Chương 44

" Vì sao lại ồn như vậy ? "

Tiểu Uyển bất mãn ngồi dậy nhìn đến bên ngoài cửa sổ trời mới hừng sáng , Hàm gia bình thường phi thường yên tĩnh hôm nay phá lệ lại thật ồn ào giống như đang trong công tác chuyển đồ đi vậy

Tử Uyển đem bản thân tẩy sạch mới khoác lên người bộ áo ngủ , mắt nhắm mắt mở tuỳ tiện chân trần đi xuống nhà . Cậu là bị ồn ào phá nát giấc ngủ tâm tình thật sự không tốt nha

" Thật có lỗi khiến con tỉnh "

" Bác Thuyên không cần như vậy , mọi người hôm nay vì sao làm việc sớm như thế ? " Tiểu Uyển nhăn mày rõ ràng trong nhà thoạt nhìn cũng không có cái gì thay đổi nhưng vì sao mới hừng sáng đã ồn ào đến thế ?

" Hôm nay là sinh thật thiếu gia "

" Oa hôm nay ư ? Không xong rồi con vẫn chưa mua quà tặng anh ấy , vì sao lại không nói cho con ? "

Tử Uyển nghe xong từ kinh ngạc chuyển sang bất mãn a , thà cớ gì không nói cho cậu biết sinh nhật của anh chứ ?

Cậu cũng thật thất trách là người yêu của nhau thế mà một lần hỏi thăm cũng không có , so với anh ấy hiểu rõ cậu , ước chừng cậu thật sự mơ hồ anh ấy

" Cũng là ngày chủ tịch cùng phu nhân Hàm qua đời "

Cậu bất động khựng lại , hai tay nắm chặt , thì ra là vì lý do này khó trách anh ấy không muốn nói với cậu

" Tiểu Uyển "

" Ân không sao , anh ấy hôm nay sẽ trở về chứ ? "

" Tôi e rằng không , vào ngày này ngài ấy vẫn luôn không về "

Tiểu Uyển mím môi , cho dù biết anh ấy sẽ tìm một góc ngồi lặng người trải qua một ngày thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên chua xót . Cảnh tượng anh ấy đơn độc một mình cùng cậu lúc nhỏ thật sự rất giống

" Con có thể biết chỗ chứ ? Con chỉ muốn biết anh ấy có ổn hay không "

" Có thể , đây là địa chỉ "

" Thật cảm ơn " Cậu cầm lấy tờ giấy vui vẻ nhìn bác quản gia cười một cái thật tươi mới nhanh chóng chạy nhanh lên lầu

" Không ! Đều là chúng ta cảm ơn con "

Đợi người đi khuất bác quản gia mới nói một câu tựa như trút bỏ một tảng đá đang đè nặng trong lòng

Mấy năm nay đều như vậy , từ khi ngài ấy có nhận thức của chính mình thì vào ngày sinh của bản thân đều sẽ đâu đó một góc nhà ngồi cả một ngày trời , cơm cũng không ăn , nước cũng không thèm đυ.ng vào . Cứ thế thẫn người trong phòng , một chút ánh sáng cũng không có chỉ bao quanh bốn phía là sự lạnh lẽo , cô độc

Ngài ấy xưa nay có bao nhiêu kiên cường , bất khuất nhưng khi ngày đó đến cũng thật yếu đuối như con thú nhỏ thu mình một chốn tối tăm liếʍ láp vết thương đang rỉ máu . Dù trải qua bao năm tháng vết thương ấy cũng khó mà lành lại được bởi kí ức đã khắc quá sâu rồi

" Thiệt lạnh a ! Xuân rồi vì sao nơi này lại lạnh lẽo thấu xương như vậy ? " Tử Uyển rùng mình một cái gắt gao đem áo khoác quấn quanh mình không còn kẽ hở

Thời điểm cậu tới địa điểm trong tờ giấy cũng đã là tối muộn bản thân cũng không ngờ lại xa như thế , hoàn toàn rời khỏi một Bắc Kinh náo nhiệt

" Lão Hàm "

Tử Uyển mím môi nhìn anh quỳ dưới mặt đất không hiểu sao lại rất đau lòng. Nơi này thật hoang vu lạnh lẽo thế mà một chút lạnh lẽo anh ấy cũng không quản , trên người vỏn vẹn một chiếc áo thun đơn bạc , trầm mặc quỳ dưới nền đất .

Không biết anh ấy đã quỳ nơi này bao lâu nhưng bây giờ ảnh giống như đã thành một khối đá bị đông lạnh rồi . Cậu muốn tiến tới ôm chặt anh một cái nhưng nước mắt đã sớm chảy ra trước , chỉ kêu một tiếng lại không động đậy nữa

" Tiểu Uyển làm sao em biết đến chỗ này "

" Xin lỗi , em tự tiện đến nơi này "

" Không sao đừng khóc trời lạnh thế này mặc áo mỏng manh thế không lạnh sao ? " Hàm Khuyên thấy cậu đến điều đầu tiên là bất ngờ sau đó lại ấm áp vô cùng , vào dịp này anh đều hạ lệnh không ai được phép đến đây . Thế mà bé con vẫn ngoan cố , có lẽ thật tâm lo lắng cho anh

" Không lạnh , thấy anh liền không lạnh nữa "

" Dẻo miệng "

Tử Uyển bị nhéo mũi đến đỏ liền bất mãn lấy đầu dụi mạnh vào ngực anh , kế hoạch muốn dụi chết chính mình

" Lão Hàm sinh nhật vui vẻ . Em biết anh không muốn nhớ đến ngày này nhưng dù sao vẫn là sinh nhật anh , em không có chuẩn bị quà trước đành đem thân tặng cho anh vậy "

" Ách ! Bé có ai là dạy em ăn nói như vậy ? " Lão Hàm bị chọc cho cười , đem thân tặng cho anh chẳng phải vốn ngay từ đầu đã bán thân cho anh rồi ư ? "

" Chính là học từ anh còn ai nữa ngày nào cũng trêu ghẹo người ta , em đích thị là học thói hư của anh a "

Tử Uyển bĩu môi khinh thường lấy tay xoa xoa hai má nam nhân đối diện một lúc sau khuôn mặt hồng hồng có chút huyết sắc

" Không bất mãn nữa , nếu đã tới anh liền giới thiệu em với ba mẹ "

Được anh nắm tay dường như khí lạnh bao quanh từ nãy đến giờ cũng chốc lát biến mất , cái cậu không ngờ chính là càng đi sâu vào khung cảnh thật hoang vu bi đát bao chung quanh đều toàn cây cối rậm rạp không chút ánh sáng . Cậu bất giác rùng mình một cái

" Chủ tịch , phu nhân xin lỗi đường đột đến đây đều không mang thứ gì " Được anh đẩy lên phía trước mất đà quỳ khụm xuống đối diện với hai bia mộ

" Ba mẹ đây là người con vừa nãy mới nói . Em ấy trông có vẻ ngốc nghếch , hay quản chuyện không đâu nhưng thật ra là một đứa trẻ thiện lương mong ba mẹ yên tâm nơi suối vàng biển bạc. Con nơi này vĩnh viễn không cô độc "

" Đúng vậy , phu nhân cùng chủ tịch hãy yên lòng con nhất định một tấc cũng không rời xa anh ấy , vĩnh viễn không bỏ mặc , một đời một kiếp bên cạnh chăm sóc bầu bạn với Lão Hàm . Mong hai người trên cao chấp thuận chúng con "

Lão Hàm bất ngờ nhưng nhanh chóng đè xuống cảm xúc vui mừng , liền một tay mạnh mẽ đem bé con ôm chặt vào lòng nước mắt cũng chậm rãi chảy ra . Đã rất lâu rồi mới có người muốn một đời một kiếp ở bên anh , trước kia quen biết , làm bạn với không ít người bọn họ đối với anh bằng mặt không bằng lòng . Nhưng đến tận bây giờ chỉ có một đứa trẻ này nguyện bên anh , đối xử với anh thật lòng mà thôi

" Tiểu Uyển cảm ơn em "

" Không cần cảm ơn , em nợ anh nhiều thứ sợ rằng một kiếp này bồi không hết "

" Vậy chúng ta về nhà tính nợ từ từ thôi "

Thấy anh một tay nhấc bổng mình trên vai lập tức kinh hoàng vùng vẫy muốn thoát ra . Anh ấy là muốn làm gì mình ?

" Thả em ra anh là muốn làm cái gì ? "

" Chẳng phải tặng thân cho anh ? Anh tất nhiên về nhà khui quà rồi "

" Anh..anh mau thả em xuống " Đây là cái miệng hại cái thân rồi tự nhiên lại tự dâng mình đến miệng sói

" Hối hận cũng không kịp rồi "

" Em vẫn chưa thành niên ! "

" Không sao , em không kiện ta không nói sẽ không ai biết hết "

Đêm đó cậu liền bị anh hành một đêm mất ngủ hôn mê bất tỉnh . Sáng hôm sau toàn thân đau nhức không đứng lên nổi , đứng lên rồi lại bị anh sàm sỡ trước mặt mọi người làm ngượng ngùng không ngẩng đầu lên nổi