Chương 50

" Anh như vậy hùa theo Tiểu Mãn bắt cóc em? Tiểu Mãn thì không nói còn anh thế mà không cản đứa nhỏ!? "

" Được rồi đừng ai oán nữa, hai tháng lao lực cũng cần phải nghỉ ngơi. Em nhìn xem bản thân ốm như vậy mặt lại đầy mệt mỏi cần ra ngoài giải tỏa " Lão Hàm đối diện trước bé con có tâm hồn thỏ ngốc bản chất mèo nhỏ liền an ủi nhu nhu tóc. Mèo con có nanh vυ"t không khéo lại bị cào rách da

Tử Uyển hừ lạnh, ai ngờ được vừa mới ăn xong chưa hiểu vấn đề đã bị hai người này kéo đi một hơi khi định thần lại liền phát hiện bản thân từ khi nào đã ngồi trên taxi, thậm chí còn không biết là hiện giờ mình đang lên đường để đi đâu, làm gì. Chỉ biết trố mắt ra nhìn, im lặng mặc cho xe chạy.

" Khu vui chơi? " Tử Uyển nhìn ra cửa kính xe, có chút khó hiểu lại có chút như không tin nổi . Lão hàm bên cạnh hai mắt sáng lấp lánh, mong chờ đáng thương nhìn mình, cười hết sức xấu xa

" Đúng vậy, chúng ta đi khu giải trí chơi đi. Anh thật sự rất muốn đến đây! "

Tiểu Uyển trầm mặc, hết sức trầm mặc nhìn anh. Bộ dáng bây giờ của Hàm Khuyên khiến cậu có chút không đành lòng từ chối. Người này thế nhưng lại dùng ánh mắt cực kì đáng thương mong chờ. Nhìn vào ánh mắt ấy, cậu có thể đọc ra được, đừng từ chối mà, được không anh rất muốn đi chơi nha! Xin em đó!

Tiểu Uyển không thể nhìn mặt người kia thêm một lần nào nữa, ho nhẹ một tiếng " Chúng ta đã là người lớn, đi chơi ở những nơi như thế này thì...có hơi kì chút nha. Hay là đổi chỗ khác đi, em nghĩ chúng ta nên đi xem phim hay ăn uống chẳng hạn " Quả thật là có chút xấu hổ, nói gì thì nói cậu bây giờ cũng mười bảy tuổi rồi anh lại hai mươi lăm. Nhìn xem trẻ con đang chỉ trỏ bọn họ kìa

" Ngoài kia. Nhìn đi, có rất là nhiều người lớn. Chúng ta chưa lớn lắm đâu, có thể chơi được, đi nhanh nào! "

Cậu không biết làm gì ngoài việc đưa tay lên xoa xoa trán, lấy tiền Lão Hàm đưa trả tiền taxi, liền theo người nọ đi xuống xe. Tử Uyển cảm thấy Lão Hàm nhà mình bị đánh tráo rồi , không là bị ai đó chuốc thuốc nên tính tình mới thay đổi chóng mặt như thế. Phải chăng hai tháng qua cậu bỏ lỡ cái gì?

Hàm Tổng biết mình tự nhiên giở thói trẻ con vòi đi chơi nơi này có chút mất mặt, bộ dạng tổng tài bá đạo phúc hắc cũng trong giây lát lập tức biến mất. Nhưng nghĩ tới bé con lúc nhỏ cực thích đi công viên giải trí mà vì em trai còn nhỏ mà nhiều lần nhường lại. Vậy nên anh mới như vậy kéo bé con đến nơi này, tuổi thơ thiếu cái gì anh bây giờ liền bù cho đứa nhỏ

" Đến đây đi, nhanh lên không là sẽ hết giờ đó " Anh vẫy tay ý muốn bé con đến. Nhưng người kia vẫn đứng ngây người ra nhìn, liền làm mặt khó chịu chạy đến chỗ người nọ, kéo tay cậu lôi đi.

" Nhanh lên nào, đứng ngây ra đó làm gì hả? "

" Ách , xin lỗi! "

Anh chỉ nhìn cậu gật đầu, rồi cùng nắm tay chạy vào cổng khu vui chơi. Cậu đưa mắt nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, khóe miệng không dấu được vui sướиɠ mà vung lên cười thật tươi. Trước kia chưa từng đến không ngờ lại đẹp như vậy còn phi thường rộng rãi. Đâu đâu cũng là những trò chơi thú vị a!

" Chúng ta chơi tàu lượn đầu tiên đi, lúc trước em rất muốn được chơi trò này. Chúng ta sang kia xếp hàng nha " Tiểu Uyển miệng cười tới tít mang tai chỉ chỉ về phía khu vực đang xếp hàng chờ.

" Vừa nãy còn bảo người lớn giờ nhìn xem ai lớn ai nhỏ biết liền "

Lão Hàm mặc kệ bàn tay bị bé con lôi đi, chạy đến hàng ghế trên tàu lượn, kéo người kia ngồi xuống. Chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi thứ xong, bé con liền quay sang cười híp mắt " Chẳng phải anh dẫn em tới đây để bồi em chơi sao? Vậy nên anh phải chiều em đó "

" Mèo con, hai tháng không gặp lại tinh ranh hơn trước "

Thấy bé con vui vẻ như vậy chút hình tượng kia cũng không đáng là bao . Anh căn bản chỉ cần người thương hảo hảo vui vẻ là được

Nhưng anh không thể không nói, lúc còn nhỏ khi được người Hàm gia dẫn đến khu vui chơi, trò chơi mà anh ghét nhất chính là... Tàu lượn nha! Làm sao có thể từ chối không chơi khi mà người kia đang vui vẻ như vậy chứ! Nhịn thôi.

" Á.............!!! " Tàu lượn bắt đầu đi lên dốc, liền trượt xuống. Tử Uyển vì quá phấn kích mà cười híp mắt la lên. Còn Hàm Khuyên vì quá sợ hãi mà tay không ngừng nắm chặt lấy vành ghế, kiềm nén cơn buồn nôn đang dâng trào

Anh, anh tuyệt đối chưa có muốn chết a, cứu mạng

Tử Uyển nhìn đến nam nhân cao cao tại thượng chỉ vì một trò chơi khuôn mặt biến hoá liên tục trong lòng vui vẻ không thôi. Ban ngày thì phúc hắc tổng tài, ban đêm trêu hoa ghẹo nguyệt thế mà bây giờ bị dọa sắp khóc. Tin tức này truyền ra chắc chắn thu hút lượt xem vô cùng cao

" Ha ha ha... " Tiểu Uyển cười đến đau cả bụng, đưa tay xoa nước mắt ngay khóe mi, đưa tay vì người yêu vuốt lưng.

" Còn cười nữa, lần sau không cho em dẫn anh đến chơi mấy trò như vậy nữa! " Hàm Khuyên mặt mày xanh trắng nhìn kẻ đang cười đến chảy nước mắt kia. Chỉ tại chiều bé con mới tự hại mình như vậy!

" Đau quá! Tiểu...Tiểu Uyển...biết...biết sai rồi a. Mau thả, thả ra đi, đau quá... " Hai má bị người kia dùng sức nhéo mạnh. Tử Uyển đau đến rơi lệ, la toáng lên, xin tha thứ. Đau chết người ta đi được!

" Chừa nè! Dám khi dễ anh hả, không có dễ đâu. Chừa chưa hả!? " Lão Hàm càng nhéo càng lợi hại. Anh có thể thấy được hai bên má bé con đang đỏ lên, nước mắt giàn giụa mà nhìn anh xin tha thứ.

" Chừa, chừa rồi. Xin tha mạng! "

Có chút đắc ý, mỉm cười thả người kia ra. Anh xấu xa cười một tiếng, nhìn hai bên má đỏ hồng của bé con, liền cảm thấy thật thỏa mãn.

Đau! Tiểu ủy khuất Uyển, đưa tay xoa xoa hai bên mặt. Đau lòng quá, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám làm như vậy với cậu cả, mà người này lại dám làm như vậy, đau nha!

" Chúng ta chơi tiếp đi. "

" Không chơi nữa, mệt rồi! " Cậu dỗi rồi có cho kẹo hay năn nỉ cũng không được đâu!

Lão Hàm lắc đầu , đây rõ ràng là đang giận dỗi anh mà! Anh nhìn bé con, thở dài một hơi, liền đứng dậy đi.

Cậu không ngước đầu lên nhìn, chỉ âm thầm oán giận ai kia, không ôn nhu không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng đến khi nhìn lại thì không thấy người đâu vừa ủy khuất vừa tủi thân hai mắt sớm đã tràn ngập hơi nước

Đột nhiên, có một vật lạnh đặt vào bên má phải của mình, bị lạnh khiến Tiểu Uyển nhảy cẩng lên. Ngước đầu nhìn lên kẻ to gan kia.

" Anh mua nó đấy, dù sao thì cũng chơi cả ngày rồi... " Thấy người phía dưới còn ngẩn người nhìn mình, Hàn Khuyên liền cầm lon nước ngồi xuống bên cạnh cậu. Bật nắp xong mới đưa cho bé con, liền cũng mở của mình ra uống.

" Đau sao? Anh xin lỗi "

" Anh thì có lỗi phải gì chứ! "

Dường như cảm thấy khóe mắt có chút nóng, Tiểu Uyển liền đưa tay lên xoa xoa mắt. Xem ra anh ấy còn thương mình. Cậu chỉ sợ hai tháng không gặp anh ấy sớm đã không còn yêu thương gì cậu nữa. Nhưng Lão Hàm vẫn vậy trước nay hay bây giờ vẫn luôn hết thảy vì cậu thế mà...cậu luôn nghi ngờ tình yêu trân thành này

" Em luôn nghĩ lung tung không khóc nữa. Nhìn anh này, anh hứa sau này tuyệt đối không để em nhận bất kì tổn thương nào, cả đời chỉ nhận lấy yêu thương hạnh phúc "

" Không cần, chỉ cần anh là đủ. Lão Hàm, anh chính là hạnh phúc của em "

Lão Hàm phì cười ôm bé con vào lòng. Xem ra vẫn là về nhà nuôi béo lại. Tử gia này chăm người thật quá thất trách rồi!