Chương 3: Viên kẹo bạc hà thứ 3

Cậu hỏi: "Chị tên gì?"

Thẩm Ôn chớp chớp mắt, lông mi cong vυ"t nhếch lên nhếch xuống theo tần suất chớp mắt: "Thẩm Ôn."

Trình Phóng nhướng mày, hỏi: "Ôn? Ôn trong ôn nhu."

"Ừm."

Trình Phóng hơi nhếch khóe môi, nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, cười khẽ một tiếng: "Rất xứng."

Lại nói thêm một câu: "Ồ, em tên Trình Phóng, Trình trong tiền đồ, Phóng trong phóng đãng."

Thẩm Ôn: "......"

Phần giới thiệu này thật là...

Khó nói hết bằng một từ.

"Em muốn hỏi cái gì? Là việc ngày đó đến bệnh viện sao?" Thẩm Ôn giương mắt hỏi cậu.

"Ồ ~" Trình Phóng kéo dài âm cuối: "Hỏi cái gì? Này không phải là đang hỏi sao. Chị, lớp mấy?"

"Lớp 3."

"Thật trùng hợp, em cũng vậy, nhưng mà, em học năm 2."

Thẩm Ôn không thể hiểu được thiếu niên trước mắt nói chuyện lung tung này với cô để làm gì, cũng không cảm thấy có bao nhiêu trùng hợp.

Cô chủ động nhắc tới: "Ngày đó đưa em đến bệnh viện, trên người chị không có mang nhiều tiền mặt như vậy, cho nên chỉ có thể lấy từ trong ví tiền của em."

Thẩm Ôn cảm thấy rất ngượng ngùng khi tự tiện sử dụng những đồ vật cực kỳ riêng tư như ví tiền mà không được sự cho phép, nhưng vì lúc ấy là việc rất khẩn cấp, nên cũng không có biện pháp khác.

"Ồ, không sao đâu." Trình Phóng căn bản không thèm để ý việc này.

Ví tiền, tiền mặt, ngoài tiền và thẻ thì không có cái gì đáng để ý. Tiền cậu có rất nhiều, ném cũng không thành vấn đề.

Nhắc đến tiền, cậu nhìn người trước mắt, chột dạ sờ sờ mũi.

Cậu không thích mắc nợ, mà cách trả ơn cũng có rất nhiều, theo quan điểm của Trình Phóng, cậu thích cách đơn giản nhất ——

Đó chính là dùng tiền giải quyết.

Theo nhận thức của tiểu thiếu gia Trình, không có gì là không thể giải quyết được bằng tiền.

Nhưng lúc này nói được mấy câu với Thẩm Ôn, Trình Phóng đột nhiên cảm thấy, có thể dùng tiền tống cổ người khác, nhưng với Thẩm Ôn thì không thể.

Khi Thẩm Ôn nhìn về phía mọi người, ánh mắt luôn trong vắt thanh triệt, khi nghe người khác nói chuyện, cũng là một bộ dáng nghiêm túc, luôn cho người ta cảm giác thực thoải mái.

Tựa như một làn gió mát vào ngày hè.

Người như vậy, dùng những thứ tục khí(*) như tiền, cũng quá không tôn trọng đối phương, Trình Phóng vừa mới nghĩ ra tới ý tưởng như thế.

(*) thô bỉ; thô tục; tầm thường

Cậu khụ một tiếng: "Chuyện lần trước cảm ơn chị, em mời chị ăn bữa cơm."

Thẩm Ôn lắc đầu: "Không cần."

"Chị đừng khách khí với em, đừng nói là một bữa cơm, về sau chị có chuyện gì, cứ tới tìm em, em che chở chị, tuyệt đối không ai dám khi dễ chị."

Thẩm Ôn kiên trì từ chối.

Vốn dĩ cũng không có người khi dễ cô.

"Ài, cũng chỉ là ăn bữa cơm, chị không cần khách khí, đi, chúng ta ra bên ngoài ăn." Trình Phóng ngoài miệng nói, nhưng tay cũng đã cầm tay đối phương, chính là muốn kéo đối phương ra bên ngoài.

Thật ra kế hoạch của Trình Phóng rất đơn giản, đêm đó Thẩm Ôn giúp cậu, đương nhiên không phải chỉ có chuyện ăn một bữa cơm là có thể giải quyết được, nhưng mời ăn cơm thì nhất định không thể thiếu. Bên cạnh đó, người muốn ăn cơm với Trình Phóng cậu rất nhiều, phải chờ đến số, cậu còn có thể không vui. Cho nên ở trong mắt Trình Phóng, cậu chủ động mời Thẩm Ôn ăn cơm, đã là cực kỳ coi trọng đối phương.

Về phần vì sao lại trực tiếp động thủ, cậu không phải là sợ Thẩm Ôn thẹn thùng sao.

Ai bảo Quý Tư Viễn mỗi ngày nhắc mãi bên tai cậu, phụ nữ khẩu thị tâm phi, nói không cần chính là muốn, phụ nữ sẽ xấu hổ khi bộc lộ những suy nghĩ thật bên trong mình, nên đàn ông phải cứng rắn một chút.

Thẩm Ôn cau mày, dùng sức hất tay đối phương ra.

Người này sao lại như vậy, cô nói không cần đi còn nhất định kéo đi, huống chi trốn học đi ăn cơm, quả thực không hợp lý.

Thẩm Ôn xoa xoa cổ tay mình, Trình Phóng theo bản năng mà nhìn qua, phát hiện một vòng màu đỏ trên cổ tay Thẩm Ôn.

"Có phải làm đau chị rồi hay không? Ngại quá." Trình Phóng chột dạ sờ sờ ót.

Cậu chưa bao giờ nắm tay con gái —— cổ tay, không có kinh nghiệm, không biết nặng nhẹ.

Thẩm Ôn lắc đầu: "Không sao, chị phải về phòng học."

"Này, đừng đi, không ăn cơm, không ăn cơm thì uống cái gì đó rồi đi."

Thẩm Ôn do dự một chút, gật đầu đồng ý, cô cảm thấy nếu cô nói không, đối phương sẽ dây dưa đến cùng.

Thẩm Ôn và Trình Phóng đi đến siêu thị nhỏ của trường học, tình cờ gặp phải bạn học cùng lớp.

Trận bóng của Khương Tề và Chu Ích Bân đã kết thúc, phân ra thắng bại, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nhóm người cược sai đội phải đi mua kem mời mọi người ăn.

Lê Lê trộm kéo Thẩm Ôn qua: "Thẩm Ôn, sao cậu quen biết với Trình Phóng?"

"Chuyện này nói ra thì rất dài, đợi lát nữa tớ lại giải thích cho cậu." Thẩm Ôn hạ giọng trả lời.

"Được."

Người nhiều, Trình Phóng lại trở về nét mặt thường ngày của mình.

Bộ dáng giống như nhìn ai cũng không vừa mắt.

Siêu thị người nhiều, thường chen chúc nhau, nhưng không ai dám tới hướng của Trình Phóng, sợ động đến cậu.

"Uống cái gì?" Cậu hỏi.

Trước tủ đồ uống có rất nhiều người chen chúc, Thẩm Ôn nhón chân vẫn không nhìn thấy.

Cô vừa định nói, nếu không thì quên đi.

Trình Phóng cũng nhận ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Học tỷ nhỏ của tôi muốn uống nước, đều tránh ra hết cho tôi."

Thẩm Ôn: "......"

Đột nhiên không muốn chọn nữa.

Ở trước mắt bao người, Thẩm Ôn căng da đầu cầm lấy một chai nước khoáng trên kệ hàng: "Vậy cái này đi."

Trình Phóng: "......"

Đơn giản như vậy sao?

Cậu liếc nhìn những nữ sinh khác, đều tốp năm tốp ba chen chúc trước tủ đông thảo luận mua kem vị gì.

Trình Phóng nghiêng đầu hỏi cô: "Ăn kem không?"

Nội tâm của Lê Lê và mọi người: "Vì sao Trình Phóng lại ngoan ngoãn gọi Thẩm Ôn là học tỷ, vì sao Trình Phóng còn muốn mời Thẩm Ôn ăn kem?"

Nhưng mà, học đệ đẹp trai mời ăn kem, thật là động lòng người.

"Không ăn, chị không ăn lạnh."

Thẩm Ôn rất chú trọng đến việc ăn uống lành mạnh, mấy thứ lạnh, cay, nếu có thể không ăn thì không ăn.

Quần chúng ăn dưa: Hình như cái kịch bản này có vẻ sai sai? A không đúng a, Thẩm Ôn cậu phải đồng ý chứ! Trình Phóng bị từ chối sẽ không vui! Nếu tức giận rồi động thủ thì phải làm sao bây giờ!

"Được rồi." Hôm nay Trình Phóng bị Thẩm Ôn từ chối quá nhiều lần, rất nhanh đã trở thành thói quen.

Cậu cảm thấy, tâm trạng của mình hôm nay, đã có một bước bay vọt.

Khương Tề và Chu Ích Bân liếc nhau, người này vừa nãy còn hùng hổi với bọn họ bộ dáng muốn động thủ đánh người bất cứ lúc nào, nhưng thật ra rất dễ nói chuyện?

Trình Phóng cầm lấy chai nước khoáng trong tay Thẩm Ôn, đến quầy thanh toán tiền, lại hào phóng vặn nắp chai ra rồi trả lại cho cô: "Uống đi."

"Cảm ơn." Thẩm Ôn rất nể tình mà nhấp một ngụm.

Trình Phóng thấy cô uống nước mình mua, tâm trạng tích tụ bị quét sạch hơn phân nửa, móc ra từ trong túi một viên kẹo bạc hà: "Đây, cho chị."

Giấy gói kẹo màu xanh bạc hà lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Giấy gói kẹo rất đẹp, Thẩm Ôn nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay.

Tâm tình Trình Phóng rất tốt, cười nhạt lấy ra từ trong túi một viên khác, lột giấy gói kẹo ra, ném kẹo vào trong miệng.

Nụ cười của thiếu niên dưới ánh mặt trời, cũng rạng rỡ lên.

*

Trình Phóng trở lại phòng học của mình, Quý Tư Viễn và Tiền Hạo, Du Phong đám "Hồ bằng cẩu hữu"(*) chơi với nhau cả ngày đi lên hỏi: "Phóng ca, thế nào thế nào?"

(*) bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

"Trốn thi còn có thể gặp được ân nhân cứu mạng của mình, đây là duyên phận duyên phận!" Du Phong nói.

Tiền Hạo cười vô sỉ: "Phóng ca, người ta thấy cậu soái như vậy, có phải bắt cậu trực tiếp lấy thân báo đáp báo đáp hay không?"

Trình Phóng vừa nhìn thấy ý cười không tốt của Tiền Hạo liền tức giận, quát: "Soái mẹ mày, cút qua một bên đi."

Thẩm Ôn sao có thể bị nói đùa như thế này.

Mà lửa giận khi bị Thẩm Ôn từ chối không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng có nơi để phát tiết.

Quý Tư Viễn ngắt lời, nói với Tiền Hạo: "Cậu không hiểu sao, học tỷ nhỏ người ta là ân nhân cứu mạng của A Phóng chúng ta, cậu có hiểu cái gì gọi là ân nhân cứu mạng hay không, tôn kính chút."

Tiền Hạo: "Đúng đúng đúng."

Du Phong: "Vậy Phóng ca cậu tính báo đáp người ta như thế nào?"

Quý Tư Viễn: "Đưa tiền sao?"

Trình Phóng rầu rĩ nói: "Không."

Tiền? Tục tằn.

"Phóng ca cậu keo kiệt như vậy khi nào, ngày thường cậu ra ngoài ăn một bữa cơm uống rượu còn trả tiền hết, người ta đưa cậu đến bệnh viện, cậu cũng không có ý cho một bao lì xì, có người như vậy sao?"

Trình Phóng dùng sức đạp bàn học Du Phong một cái, mắng: "Đồ ngu xuẩn."

Một đám ngu xuẩn, cậu hoàn toàn không muốn giao lưu với những kẻ ngốc như vậy chút nào.

Bọn họ thì biết cái gì.

*

"Cho nên, các cậu cứ như vậy mà biết nhau?" Lê Lê đã hoàn toàn không khống chế được biểu tình của bộ mặt mình.

Cô vừa mới nghe thấy được cái gì, thiên phương dạ đàm(*) sao?

(*) chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

Thẩm Ôn gật đầu: "Ừm, nhưng mà cũng không thể tính là quen biết."

Ít nhất thì theo cô thấy, cô sẽ không giao du dư thừa gì với đối phương nữa.

Lê Lê muốn nói lại thôi, nội tâm rất là rối rắm, sau khi giao chiến với người trời, cô vẫn mở miệng: "Cậu không nên quá thân cận với Trình Phóng, cậu ta, tính tình thật sự không tốt lắm, hơn nữa thường xuyên đánh nhau, dù sao cũng rất không dễ chọc. Nhưng ngàn vạn ngàn vạn lần đừng để khuôn mặt kia của cậu ta lừa, cậu ta cũng chỉ có gương mặt kia là đẹp, người như cậu ta chỉ thích hợp để nhìn từ xa."

Trình Phóng không thật sự như những lời Lê Lê nói, hơn nữa hiểu biết của cô ấy đối với Trình Phóng cũng chỉ giới hạn trong mức "Nghe nói", người thật rốt cuộc là dạng như thế nào, cô ấy cũng không biết. Chẳng qua Lê Lê lo lắng cho Thẩm Ôn, nên khi nói có chút khoa trương.

Thẩm Ôn chống cằm, không có mở miệng.

Việc đánh giá một người, không thể chỉ cần nghe người khác nói liền phán định người đó tốt hay xấu, Thẩm Ôn càng là người có khuynh hướng tự mình đi tìm hiểu. Trình Phóng có đúng như lời người khác nói như vậy hay không, cô không rõ ràng lắm, nhưng chỉ từ buổi gặp mặt hôm nay, Trình Phóng đã lưu lại ấn tượng cho cô không được tốt lắm.

Lê Lê đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt khóc thút thít: "Cậu đừng nói cho người khác nghe về những lời không hay mà tớ đã nói đấy nhé, nếu truyền tới tai Trình Phóng thì không tốt đâu."

Thẩm Ôn đồng ý: "Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Phóng: Em cảm thấy biểu hiện hôm nay của em rất tốt

Thẩm Ôn: Vừa chửi thề vừa động tay động chân còn bá đạo như vậy, chị cảm thấy không được tốt lắm