Chương 40: Chương 37: Cần hỗ trợ

Hai tên đó đã ngã xuống. Mình đứng dậy. Là Bé. Những lúc nguy hiểm nhất mình vẫn luôn được Bé giúp đỡ

Đi lại chỗ Bé. Bé vẫn không nói một lời nào. Cầm lấy khẩu súng trên tay Bé. Ôm Bé vào lòng. Vẫn là thế hơi ấm từ vào tay cho nhau vẫn là hạnh phúc nhất. Cuộc sống có trăm bề lo lắng. Nhưng bên Bé thì không có gì còn phải suy nghĩ gì nữa. Không cần phải nói ra. Hãy cảm nhận bằng trái tim của mình những yêu thương đang xung quanh mình. Không để bất kỳ điều gì chi phối. Quyết định ình

- Mình rời khỏi này thôi – Mình thì thầm vào tai Bé

- Vâng – Bé trả lời

Mình rút điện thoại ra gọi về tổ chức

- Chúng tôi đã hoàn thành – Mình nói

- Hãy hỗ trợ cho Hào ngay. Cậu ta đang gặp nguy hiểm. Song Hùng đang đến chỗ các cậu – Tổ chức thông báo

- Sao cơ? – Mình lo lắng

“Phịch phịch...”. Tiếng trực thăng trên đầu chúng mình

- Nhanh lên – N.Hùng nói

- Mình đến giúp nó thôi – Mình cầm tay Bé

- Vâng – Bé vẫn nhỏ nhẹ trả lời

“Phịch phịch...”. may bay di chuyển về hướng Nam Phong Nha

Trên máy bay.

- Còn 3 phút nữa sẽ tới nơi – Phi công nói

- Nó sao vậy – Mình hỏi N.Hùng

- Nó tìm được địa điểm rồi tấn công trực diện luôn – N.Hùng nói. Lúc nào nó cũng vậy

-Ở đó chúng có những gì thế?

- Hỏi về cái gì?

- Hệ thống phòng thủ

- Cái này là Z3 gửi về trước khi hy sinh. Chúng ta chỉ thấy được ít hình ảnh thôi

- Đưa tao xem nào

Mình và Bé cầm điện thoại xem. Mình chỉ nhìn thấy ít. Hệ thống cũng không khác Bắc Phong Nha. Nhưng hệ thống phòng thủ của chúng vẫn còn nguyên.

- Máy bay chiến đấu đâu?

- Nó làm nổ mất rồi

- Bé. Đưa anh bộ điều khiển - Mình quay sang Bé nói

- Sao vậy? - Song Hùng thắc mắc

- Tao còn hai quả

- Đây anh - Bé đưa chiếc hộp điều khiển

Di chuyển chiếc máy bay đi song song cũng trực thăng

Còn 1 phút nữa sẽ tới nơi.

“Vèo” Chiếc MQ – 1C của mình đi trước

“Vìu”. Tên lửa bắn chúng vào dàn rockets. Hào nó đang nấp sau tảng đá nhìn lên

“Vìu”. Quả thứ hai bắn hủy hàng rào điện và một đội gần đó.

Trực thăng đã đến nơi

- Chúng ta xuống thôi – Mình nói

“Cạch cạch”. Tụi mình lên đạn sẵn sàng. Bám chắc vào dây cáp xuống.

“Pằng...”

“Pằng...”

....

Tụi mình nhằm vào kẻ thù mà xả đạn đến khi chạm đất

“Pằng...”

“Pằng...”

Mình chạy lại chỗ Hào. Song Hùng và Bé yểm trợ ình. Trong tiếng súng đạn, mọi thứ hỗn loạn. Mình thấy Hào đang ngồi yên sau tẳng đá

- Rockets – N.Hùng hét lên

Kéo Hào ra chỗ khác thì vừa kịp lúc rockets bắn tới.

“Bùm...”

Tụi mình rút ra sau tảng đá lớn. Song Hùng, mình và Bé cố thủ. Mình gọi về tổ chức

- Chúng tôi cần thêm hỗ trợ - Mình như hét lên trong điện thoại

“Pằng...”

“Pằng...”

“Pằng...”

............

Trong động có thêm nhiều tên nữa xuất hiện. Giật khẩu RPG-2 trên tay Hào. Mình nhắm thẳng vào dàn rockets. Bóp cò

“Bùm...”. Dàn rocket nổ tung

“Pằng...”

“Pằng...”

“Pằng...”

........

Chúng bắn điên cuồng về phía vách đá. Chúng mình bắn trả không kém.

- Chúng còn đông quá. Nếu cứ thế vách đá này cũng không chịu được đâu – Hào nói hổn hển. Giờ mới để ý. Chân của nó đã bị thương. Chảy rất nhiều máu.

- Mày không sao chứ - Mình lo lắng cho nó

- Tao nhất định không thua mày đâu – Nói rồi nó cầm súng chạy ra bắn điên cuồng

- Hàooo........ – Mình hét lên

Cùng lúc đó đã xuất hiện

“Bùm”

Ánh sáng kinh khủng. Hào bị đẩy vào trong. Thứ đó là

.

.

.

.