Chương 48: Chương 44: Vị trí

- Gia đình mày là thành viên của tổ chức từ khi nào thế?

- Cái đó sau này mày sẽ biết – Hoàng nói

- Được rồi

- Cuối tuần là cuộc họp đấy

- Tao biết rồi

- Cuộc họp gì vậy anh? – Bé hỏi mình

- Anh sẽ đưa cả Bé đi mà. Giờ về học tý mai còn thi nữa – Cầm lấy mũi bé lắc lắc. Mình thích thế

- Á. Đau Bé. Mai anh cũng phòng thi với Bé mà

- Cũng phòng nhưng ngồi cũng chỗ đâu. Không ôn thi sao?

- Hix

- Nhác này – Nói rồi mình dí vào đầu Bé

- Thế cuối cùng là mấy đứa có về không – Tiếng Cường cắt ngang

- Có chứ. Không về mai thi sao?

- Lên xe

Tất cả lên xe. Trên đường về

- Anh Cường này – Mình hỏi

- Sao. Có chuyện gì cứ nói

- Herry và Peter là ai vậy?

- Hỏi làm gì?

- Em muốn biết thôi

- Được rồi. Chúng trước là thành viên cấp cao của tổ chức. Là những chiến binh ngang hàng với lão đại. Các thành viên trong hàng lục kỳ

- Lục kỳ - Họ không phải là những người từng theo I. Các thành viên đầu tiên sao

- Ukm. Qua nhiều biến cố. Chỉ còn mình lão đại

- Chúng không phải người Việt Nam

- Ukm. Chúng là người ngoại quốc

- Sao chúng lại phải bội?

- Không một ai biết được

- Vậy ạ

- Ukm. Chú nên biết thế đã. Sau này sẽ biết thêm

- Vâng

Nghĩ ngợi trong đầu về gia đình Hoàng một lúc

- Hoàng này – Mình ngoác sang Hoàng

- Ơi – Nó nhìn mình nói

- Gia mình mày cũng trong lục kỳ đúng không?

- Ukm. Anh Phi là Nhị Gia trong lục kỳ

- Nhị Gia – Thật không ngờ. Nhưng anh Phi không còn thì vị trí đó là của ai

- Ukm. Cuối tuần này đến nhé

- Ukm

Cổng trường

- Về phòng nào – Thái nói

- Tụi mày về trước đi. Tao với Bé ra ngoài này đã – Mình nói rồi cầm tay Bé

- Lại đi ăn mảnh – Đức lên tiếng

- Tao ày thành mấy mảnh nhé – Mình giơ nắm đấm lên nói chuyện với nó

- Thôi chúng mày. Về trước đã – Cường lên tiếng đỡ ình

- Đi đâu hả anh? – Bé hỏi mình

- Ăn đêm chứ sao – Mình trả lời

- Hihi

- Lại cười trừ

- Đi nào.

- Không sợ bị khóa cửa ký túc à

- Không. Ăn trước đã

- Haiz. Đi nào

Quán cháo

- Bé tưởng anh không được cháo mà? – Bé nói khi thấy mình đưa đến đây

- Ăn được chứ. Bé ăn được gì anh ăn được cái đó – tự vỗ ngực nói

- Thật không? – Bé quay sang nhìn mình

- Thật – Mình tỉnh bơ

- Nhớ đấy. Không ăn được thì chịu nhé – Bé ngồi vào chỗ

- Món gì Bé ăn được mà anh không ăn được

- Cô ơi! Cho cháu 2 cháo cá

- Ấy – Mình giật mình. Mình không ăn được đồ thủy, hải sản. Ăn vào biết liền

- Ăn được – Bé hướng mắt nhìn mình

- Không! Anh thua rồi – Mình cúi mặt xuống. Xấu hổ quá

- Cô ơi! Đổi cho cháu một bát thành cháo gà nhé – Bé gọi lại

- Một cháo cá, một cháo gà hả? – Chủ quán hỏi

- Vâng

- Đợi tý

- Cho cháu 2 chai sting nữa – Mình gọi thêm

- Lại sting à.

- Ukm

- Mai thi môn tư tưởng Hồ Chí Minh đấy

- Anh biết rồi. Môn ấy có anh xay cám

- Nhưng Bé có biết gì đâu?

- Trắc nghiệm mà

- Anh thì lo gì

- Haiz. Anh nói nè

- Gì ạ? - Bé hướng mắt lắng nghe

- Mai ấy - Mình vào mắt bé nói

- Sao? - Bé nhìn mình

- Bé kiếm chỗ ngồi gần máy anh rồi anh nói cho

- Thật hả?

- Không tin hả?

- Vâng

- Thôi giờ ăn đã nha

- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế......