Chương 5

Đến chiều tối, Mid City - trung tâm thương mại lớn nhất Lệ Thành lại lên đèn với những biển hiệu và màn hình quảng cáo sáng rực rỡ.

Vy Vy nhất quyết phải tuân theo đúng quy trình của một ngày nghỉ xả hơi mà cô nàng đặt ra: ăn chính xong là phải đến món tráng miệng.

Hạ An vì vậy cũng đành để mặc cô nàng dẫn đi.

“Cậu đứng đợi ở ngoài đi, tớ vào trong order cho!” Vy Vy sau đó vội vàng xếp hàng vào một tiệm cà phê khá đông đúc.

Ở phía ngoài, một tấm áp phích chợt thu hút tầm nhìn của Hạ An.

Qua lớp kính trong suốt của cửa hàng sách đối diện, Hạ An nhìn thấy tin giảm giá của một loạt bộ màu và thiết bị vẽ.

Cô vô thức nhìn tấm áp phích đó, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bức rứt kỳ lạ.

Một người không hề có năng khiếu như cô, tại sao phải quan tâm đến những thứ không liên quan như vậy?

Ngay lúc này, sau lưng cô bỗng truyền đến một mùi hương vừa lạ vừa quen.

Đó là sự pha quyện giữa hương sữa nóng, vị cay nhẹ toả ra từ hoa hồi, quế và chút hương đằm của trà đen.

Hạ An giật mình quay phắt người lại.

Sau lưng cô vẫn chỉ là khung cảnh của vài phút trước: một đám đông người qua lại.

Có đứa nhỏ đang vòi mẹ mua hàng, có cậu thanh niên đang cười đùa cùng đám bạn, có bóng lưng đang từng bước rời khỏi nơi này.

Hình như

Mùi hương đó cũng đang phai dần theo phía bóng dáng ấy.

“Ê nè!”

Vy Vy từ đâu lao đến vỗ vai cô một cái.

“Thẩn thờ cái gì đấy? Còn không mau lấy nước?”

Quả nhiên là Vy Vy, người bạn này rất biết cách khiến Hạ An cô giật thót tim.

“Lạy trời, Vy Vy cậu mua xong rồi à?”

“Thêm cái bánh nhỏ cho cậu!”

Vy Vy hào hứng lắc lắc hộp bánh waffle trước mặt cô, tựa như vừa thành công đoạt được một chiến lợi phẩm.

“Awn, trông ngon vậy!”

Hạ An cảm thán.

“Biết gì không? Ban nãy tớ xém nữa đắc tội với người ta đó!”

Vy Vy khúc khích kể lại.

“Trong lúc chờ nước, tớ nghe nhân viên đọc tên Vy, thế là cứ tưởng của mình nên lao đến lấy. Lúc cầm ly nước lên thì phát hiện ở trên đó ghi vỏn vẹn chữ V.”

“Vả lại ly đó là chai latte, không phải thứ tớ gọi nên cũng may nhanh trí bỏ lại hehe.”

Chai latte.

Hạ An chợt ngờ ngợ nhận ra:

“À… thì ra là chai latte!”

Đây vốn không phải là loại nước mà cô hay gọi thường xuyên khi đi cà phê. Nhưng không hiểu vì sao, Hạ An mỗi lần ngửi thấy nó lại có cảm giác bản thân từng là một tín đồ.

Trời ngày đông càng mau nhanh tối.

Gió đêm cứ thế man mác thổi từng cơn.

Hạ An sau khi xuống bus lại tiếp tục cuốc bộ thêm 15 phút để về với số 10 Giã Phong.

Dù chưa bước đến cửa nhưng cô đã ngửi thấy mùi hoa phảng phất ở trong gió. Sự phảng phất này lúc nào cũng đem lại cảm giác bình yên lạ thường.

Lúc này Hạ An chợt ước gì ba cô ở đây.

Nhớ ngày trước ở thành phố B khi còn học ở Astar, hai cha con cô phải ở một căn nhà thuê khá nhỏ gần trạm bus cho cô tiện đường đi học.

Từ khi được chuyển về phía Nam, ba cô về lại căn nhà ngày trước cả gia đình đã từng ở chung, lúc mẹ cô còn sống.

Căn nhà đó tuy không to và rộng như đây, nhưng nơi đó lưu giữ mọi kỷ niệm của hai người họ.

Hình dung của Hạ An về mẹ cũng không rõ ràng, bởi vì bà mất từ khi cô còn khá nhỏ. Hạ An chỉ biết rằng mẹ cô là một người phụ nữ rất đẹp nhưng lại đoản mệnh. Thế là ròng rã về sau, ba cô chịu cảnh gà trống nuôi con.

Cuộc sống đầy đủ như hiện tại lại khiến cô có suy nghĩ như bản thân đang ích kỷ tận hưởng mọi thứ một mình.

Quả nhiên đến tận bây giờ, cô vẫn chưa tin được mình đang sống trong khu vực đắc đỏ nhất thành phố này.

Ngẫm nghĩ một hồi, cơn đau đầu lại chợt ập đến. Hạ An liền đưa tay day day hai bên thái dương.

Cô lại suy nghĩ nhiều quá rồi.

Bước vào nhà, Hạ An bỗng thấy có chút không đúng.

Đây là cái cảm giác khi một người sống gọn gàng phát hiện ra vị trí của món đồ nào đó bị đặt sai so với mọi ngày.

Có điều, ở đây không có thứ gì bị đặt sai.

Chỉ là cô nhìn thấy có thêm một đôi giày tây của nam đang nằm gọn trên kệ.

Hạ An cho rằng là bác Vương về sớm nên không thắc mắc nữa.

Bác Mi lúc này đang trong bếp chuẩn bị bữa tối, mùi thơm bốc lên làm ai nấy cũng muốn ngồi vào bàn ăn ngay.

Ây da, có điều cô lỡ no mất rồi.

“An mới về hả con?”

Tiếng bác Mi vọng lại từ trong bếp.

“Dạ! Hôm nay bác Vương về sớm ạ? Cháu thấy …”

Chưa kịp dứt lời, balo trên tay cô đã rơi xuống.

Cảnh tượng trước mắt Hạ An bỗng thu lại, chỉ còn hình ảnh cao lớn của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đóng thùng đang đứng sừng sững trên cầu thang chính giữa biệt thự.

Anh ta nhìn thấy cô, bước chân cũng khựng lại.

Trong lòng Hạ An chợt nhói lên từng cơn đau đớn, nhịp tim cô tăng lên từng giây.

Không hiểu vì sao, cô lại rưng rưng nước mắt.

Mọi thứ xung quanh mờ dần, có thể là vì vẻ đẹp khó diễn tả thành lời của người đàn ông kia đang lấn át mọi thứ xung quanh

Hoặc

Cũng có thể là vì những giọt nước mắt đang ứ đọng trên mi không thể chảy xuống. Nó làm nhoè đi tầm mắt cô, đẩy cô chìm sâu vào một không gian khác, nơi chỉ có người đứng trước mặt cô là hiện thực.

Lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng lại có cảm giác như đã thấy nhau từ rất lâu về trước.

Có điều, ai lần đầu gặp nhau lại khiến người khác cảm thấy đau lòng? Cảm giác này còn…

Có một chút rung động.

Hạ An chợt nhớ đến một giấc mơ cô đã từng thấy vài lần khi nằm viện năm đó.

Giữa con đường ngập tràn loài hoa trắng nở, có một chàng trai xoay lưng về phía cô, đi từng bước từng bước lên dốc núi xa xôi phủ đầy giá lạnh.

Thời gian như ngưng đọng lại.

Trong mắt anh ta cũng hiện lên từng dợn sóng, nhưng Hạ An cơ bản không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Bình thường, cô không phải tuýp người dễ xúc động hay thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, chứ nói gì đến trước mặt người lạ như vầy.

Theo phản xạ, Hạ An lui lại, miệng cô ấp úng:

“Cháu… quên mua đồ bác dặn mất rồi. Bây giờ… cháu đi mua ngay ạ!”

Một cái cớ hoàn hảo.

Vừa dứt câu, cô nhanh chóng chạy xộc ra ngoài.

Lại là mưa đêm, ông trời thật biết trêu đùa, tại sao lại chọn bây giờ mà không phải khi khác?

Tuy nhiên, cô thà dầm mưa đi bộ lại ra trạm xe rồi lang thang đâu đó còn hơn là quay về nhà lúc này.

Ướt cũng được.

Bệnh cũng được.

Sau khi chạy ra khỏi nhà được vài bước thì mưa trên đầu cô ngừng rơi.

Không đúng!

Hạ An bất giác quay đầu lại.

Trước mặt cô là người đàn ông ban nãy, tay đang cầm ô che cho cô, cả người đã dính không ít mưa.

Chưa kịp định thần lại chuyện ban nãy, Hạ An lại rơi vào trạng thái bối rối lần nữa.

Cô không biết nên xưng hô như thế nào, gượng gạo thốt lên hai chữ:

“Thiếu … gia”

Tại sao lại theo cô ra đây? Ban nãy anh ta đã thấy gì? Có phải vừa rồi mình cư xử rất khó coi hay không?

Hàng loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu cô. Chưa bao giờ Hạ An cảm thấy thời gian trôi chậm như lúc này.

“Về đi, bệnh bây giờ.”

Anh ta chợt mở miệng.

Giọng điệu mê hoặc đến đáng sợ.

Nếu như có ai muốn thôi miên người khác, họ sẽ cần chuẩn bị vài kỹ xảo để thực hiện. Nhưng con người trước mặt cô thực sự có thể thôi miên người khác với chỉ vài ba câu nói cùng tông giọng trầm nam tính kia.

Hạ An bỗng ngơ người ra không nói được gì.

Cô chăm chăm nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh ta.

Vẻ đẹp này, ngũ quan này, tướng mạo này,… nếu dùng những từ miêu tả đại khái có lẽ vẫn sẽ cảm thấy hơi thiếu gì đó.

Trái với cô, người đàn ông này không biểu hiện chút cảm xúc nào. Anh cũng không đợi cô trả lời, liền nắm tay cô kéo vào trong nhà.