Chương 6: Nhìn trộm thứ trong quần của anh

Edit & Trans: Huyễn Ảnh Vô Song

--------

Thẩm Bảo Nhi nói cô ấy muốn chạm vào cơ bụng của anh, vì vậy Tần Thời Dã một tay nâng vạt áo của anh lên và nhìn chằm chằm vào cô.

“Đợi một chút!”

Thẩm Bảo Nhi hưng phấn chạy trở về phòng, sau đó cô lại đi ra, trên mặt đeo một cặp mắt kính: “Đã chuẩn bị xong.”

Cô ấy thực sự...

“Chủ nhà à, là bản chất của con người thôi mà, xin hãy hiểu cho nha, ha ha...”

Trước khi Thẩm Bảo Nhi chuẩn bị tấn công, cô ấy vẫn khoa trương như vậy, nhưng cô ấy không biết là nước miếng của cô ấy sắp chảy ra từ khóe miệng.

Tần Thời Dã rất biết ơn vì sự hào hiệp của cô ấy.

Đặc biệt là tiếng nuốt nước bọt của cô, sau khi cười phá vỡ bầu không khí mập mờ khiến anh sợ hãi giữa hai người.

Ít nhất thì sự căng thẳng trong lòng anh cũng được giải tỏa đi rất nhiều, chỉ còn lại sự tò mò, săm soi trên vẻ mặt nho nhỏ hiện lên nét dâʍ đãиɠ của cô.

Làm thế nào mà cô ấy có thể coi điều đó là chuyện hiển nhiên?

Không phải Thẩm Bảo Nhi chưa từng nhìn thấy dáng người của Tần Thời Dã, mà là lúc đó anh đang phát sốt, cô không rảnh bận tâm.

Hôm nay, cô có cơ hội nhìn thấy nó một lần nữa, và thậm chí cô có thể chạm vào nó, điều này khiến cô háo hức di chuyển.

Không thể không nói là lúc này cô phải nuốt nước miếng.

Tuy giờ không thích hợp để vui vẻ trước mặt anh ấy.

Cô vẽ vẽ vài vòng trên không trước bụng anh ấy, nhưng Thẩm Bảo Nhi vẫn không biết nên làm thế nào.

“Tốt hơn là tôi nên ôm anh và chạm vào anh từ phía sau.”

Cô chợt nghĩ ra ý kiến hay này, mặc kệ Tần Thời Dã có đồng ý hay không, cô vòng ra phía sau ôm lấy anh.

Một đôi tay ở trên bụng anh sờ lên sờ xuống, giống như giặt quần áo, ngón tay lần theo rãnh cơ bụng, giống như người vô hình, cô đang dùng tay nhớ kỹ hình dáng của anh.

Thẩm Bảo Nhi thực sự đang theo dõi và ghi nhớ hình dáng cơ bụng của anh, khuôn mặt của cô ấy áp vào lưng anh, cô ấy nhắm mắt lại để cảm nhận nó.

Những tiếng cười và tiếng chậc-chậc thỉnh thoảng phát ra từ phía sau anh, tất cả đều cho thấy cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ khi chạm vào nó.

Cô ấy đã từng luôn nhìn vào những bức ảnh trên màn hình và chạm vào màn hình mượt mà, nhưng cô ấy không biết cảm giác đó như thế nào.

Bây giờ, cô đã có tài liệu sống cho những giấc mơ tối nay của mình.

Trong khi Thẩm Bảo Nhi đang chơi rất vui vẻ, cô ấy lại không biết rằng người bị chạm vào – Tần Thời Dã, đã mất đi lý trí và cả người cứng đờ, không dám cử động.

Anh ấy rất cao, khi Thẩm Bảo Nhi đi dép lê ở nhà, cô ấy chỉ cao đến vai của anh.

Lúc này, cô từ phía sau ôm lấy anh, hai bàn tay ngắn ngủn ép cô dán vào lưng anh, khuôn mặt, l*иg ngực và chiếc bụng mềm mại của cô đều ở trên lưng anh.

Tần Thời Dã nghe tiếng tim đập trong nháy mắt như sắp nổ tung, mặt anh đỏ lên.

Toàn bộ phần lưng, từ sau đầu đến mắt cá chân, đều bị tê liệt.

Nhưng người đã biến cậu thành khúc gỗ dường như không phát hiện ra anh có gì không ổn, nên càng chạm vào mạnh hơn.

Thẩm Bảo Nhi không hài lòng khi chỉ chạm vào cơ bụng của anh, cô bắt đầu kéo quần áo của mình lên.

Ý thức của Tần Thời Dã đã bỏ chạy, nếu cô không chú ý, tay cô đã chạm vào ngực anh.

Thẩm Bảo Nhi mở to hai mắt, một tay nắm lấy một bên cơ ngực của anh, ngây ngẩn cả người kêu lên: “Cơ ngực thật lớn!”

Hét lên không được tính, nhưng vẫn cần những bước nhỏ.

Một bước nhỏ này, lưng của anh càng bị cọ xát nhiều hơn, Tần Thời Dã đột nhiên cúi đầu xuống, đũng quần đứng thẳng trong ba giây.

“Cô Thẩm!”

Tần Thời Dã nắm lấy bàn tay đang định buông xuống của cô, anh đã chịu tổn thất ở ngực rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Anh không cho phép sờ đường nhân ngư sao?” Thẩm Bảo Nhi thử lừa anh: “Anh không phải nói sờ cơ bụng rất dễ sao? Đường nhân ngư cũng nằm trong phạm vi cơ bụng mà.”

Tần Thời Dã không chấp nhận sự ngụy biện của cô, anh kéo bàn tay không ngừng nghỉ của cô.

Cô luôn muốn chọc vào cạp quần của anh, nhưng điều cô không biết là đũng quần của anh chỉ ở dưới cạp quần, chỉ cần hở ra một chút, qυყ đầυ liền sẽ lộ ra ngoài.

Vì vậy, không được!

Xét về sức mạnh, Thẩm Bảo Nhi rốt cuộc không phải đối thủ của anh.

“Cái gì tôi cũng không thấy, cứ giả vờ như đang mặc quần bơi trong bể bơi đi…” Cô rút tay ra, buông anh ra, lại đi tới trước mặt anh, còn chưa kịp nói xong, cô chợt khựng lại.

Bởi vì anh ấy đã cương cứng.

Thẩm Bảo Nhi nhìn vào bộ phận nhô cao của anh, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: to quá!

Có phải do quần quá rộng không?

Tần Thời Dã cương cứng đã bị bắt, anh không thể giữ được nét mặt trên khuôn mặt của mình, theo ý kiến của anh, điều này chẳng khác gì chơi lưu manh.

“Cô Thẩm, thật xin lỗi...”

Ngay khi anh định giải thích và xin lỗi, Thẩm Bảo Nhi đã siết chặt hai ngón tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mở quần của anh, nhón chân để nhìn vào quần anh.

“Cô Thẩm!”

Tần Thời Dã sợ hãi lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra hoảng sợ cùng một ít tức giận, ngực phập phồng phập phồng, hàm răng cắn chặt.

“Sao lại sợ như vậy? Trước đây anh chưa từng có bạn gái sao?” Thẩm Bảo Nhi giả vờ tinh vi, hỏi về lịch sử quan hệ của anh với người khác giới.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy nó, mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng dù sao thì cô cũng đã nhìn thấy nó.

Đúng là cô được giáo dục tôn sư trọng đạo, kính già yêu trẻ, tích cực làm việc chăm chỉ từ nhỏ, nhưng về mặt tình cảm, cô cũng không thực sự ủng hộ quan điểm con gái nên được theo đuổi và yêu thương.

Gặp một nam sinh tám điểm trở lên, nếu bạn không chủ động trước, chẳng phải bạn sẽ bỏ lỡ sao?

Tần Thời Dã đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút: “Cô Thẩm, tôi xin lỗi cô về vấn đề camera giám sát một lần nữa, chuyện xảy ra tối nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa trong tương lai!”

Anh đang đề cập đến việc phản ứng trước mặt cô, điều sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Thẩm Bảo Nhi nhìn anh như thể anh đang hoảng sợ chạy trốn từ phía sau phòng khách, cô có chút khó hiểu.

Tại sao phản ứng của anh ấy khác với cốt truyện trong phim ngắn nhỉ?

Cô làm rõ ràng như vậy, anh cũng có phản ứng, sao anh còn bỏ đi?

Anh có đang nghĩ cô đã quá cởi mở không?

Khi Tần Thời Dã trở lại phòng của mình, anh khóa cửa lại sau lưng, hai tay đặt trên cửa, anh cúi đầu nhìn đũng quần của mình và đấm mạnh vào cửa.

Anh gần như không thể cầm cự được nữa!

Thẩm Bảo Nhi ơi, Thẩm Bảo Nhi, đừng để chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi chịu không nổi.

Tần Thời Dã cáu kỉnh giật tóc, nhặt điếu thuốc trên tủ đầu giường lên, đi ra ngoài ban công hút từng điếu một, mãi cho đến khi cảm giác bồn chồn trong người và đũng quần cứng ngắc giảm bớt mới ngừng hút.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở trong tâm trí anh.

Thật ra tối nay không phải anh không hiểu dụng ý của cô, hơn nữa anh cũng mơ hồ cảm thấy cô sẽ không cự tuyệt.

Nhưng anh không dám.

Anh ấy là người bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã trên võ đài quyền anh, ba năm qua anh ấy chưa từng bị đánh bại, bởi vì anh ấy không chút lo lắng, dám liều mạng.

Nếu trách nhiệm quá nặng nề đối với anh, thì anh sẽ không thể chịu đựng được.

Khi anh ấy đang học tập chăm chỉ, anh ấy đã không nhận trách nhiệm chăm sóc cho ông nội của mình.

Sau khi ông nội rời đi, anh lựa chọn vì cái nhà này mà chiến đấu, gánh vác trách nhiệm đã không còn ý nghĩa với mình này, anh không thích cảm giác này.

Anh chỉ muốn sớm trả hết tiền thế chấp, giải thích cho ông nội, rồi… sống tạm bợ trong cuộc đời này.

Còn những người còn lại, có lẽ anh không xứng đáng.

………Vạch phân cách………

Đây là một người phụ nữ theo đuổi một người đàn ông, đúng vậy.