Chương 1: Vết sữa bẩn

Tiếng chuông tan học vang lên trong phòng học tràn đầy tiếng cười ầm ĩ, Hứa Miên Hoan mặt mũi lấm lem đẩy cửa, sữa bò màu trắng ngà chảy xuống lông mi, để lại vết sữa dính nhớp trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô nhắm nghiền mắt, không cho bất kì ai nhìn thấy thần sắc trên mặt cô.

Con kiếm chậm rãi bò về phía bục giảng, ánh mắt Hứa Miên Hoan nhìn xuống đôi giày bẩn của mình, trong phòng tiếng ồn ào không dứt, hơn nửa ánh mắt đều tập trung vào những bước đi nhỏ của Hứa Miên Hoan.

Ánh mắt tò mò, chế giễu khiến cô suýt nữa lảo đảo, sữa bò ở lông mi lan đến đuôi mắt, cô kiềm chế cảm xúc của bản thân, loạng choạng đi đến chiếc bàn đầu tiên bên cạnh cửa sổ. Cô cụp mắt, tầm nhìn bị một đôi giày màu trắng sạch sẽ chiếm cứ, đôi giày kia khác hoàn toàn với đôi giày lấm lem bụi bặm của cô, trắng như vậy, có lẽ ngay cả bụi cũng không dám tới gần.

Gió xuân luồn vào từ cửa sổ, thổi mái tóc vẫn còn đang dính sữa của cô.

Gió xuân lướt qua gò má ướŧ áŧ, ớn lạnh xâm chiếm trái tim cô. Hứa Miên Hoan cố hết sức phớt lờ những ánh mắt cười cợt, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, cô thấy mình nức nở nói:

“Tống Tịch Ngôn…thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, cậu…Cậu có thể, có thể tha cho tớ được không?”

Giọng nói của cô rõ ràng rất nhỏ nhẹ, nhưng khi cô nói, cả lớp học đột nhiêm im lặng, trong sự yên tĩnh, giọng nói như ruồi muỗi của cô bị phóng đại vô số lần.

Hứa Miên Hoan im lặng một lúc, không nhận được câu trả lời như cô mong đợi, đôi tai nhạy cảm bắt gặp tiếng cười xôn xao trong lớp, cô mím môi, đuổi cảm xúc xấu hổ ra khỏi tâm trạng tuyệt vọng, đầu ngón tay lạnh ngắt, cô mấp máy môi, lại lần nữa mở miệng cầu xin:

“Tống Nịch Ngôn, cầu xin cậu, cậu muốn tớ làm gì cũng được, cầu xin cậu tha cho tớ…”

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, chỉ có đôi mắt trống rỗng liên tục lẩm bẩm “cầu xin cậu”, câu chữ yếu ớt không có chút tinh thần phấn chấn, sức sống nào, cảm xúc dường như đã chết lặng trong giọng điệu lặp đi lặp lại nhàm chán.

Đầu gối đang quỳ bắt đầu đau đớn, cổ họng khô khốc nếm được mùi máu tươi, đúng lúc này, Hứa Miên Hoan cũng nghe thấy giọng nói khiến cô sợ hãi, anh tựa hồ đang cười, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không giấu được sự tàn nhẫn:

“Cậu thật ghê tởm.”

Người Hứa Miên Hoan run lên, lời nói nhục nhã vô số lần quất vào trái tim đang chết lặng của cô, một giọt nước mắt chảy xuống sàn, cô chú ý tới mũi giày màu trắng trước mặt thu lại, giống như việc cô tới gần sẽ làm bẩn nó.

Cô chỉ có thể ép buộc bản thân không ngẩng đầu lên, cô tự nhủ đã đến lúc phải xấu hổ, chật vật rời khỏi đây, nhưng chẳng lẽ nửa người của cô lại bị câu nói của anh đóng đinh sao? Vì sao lại cứng đờ như vậy, vì sao không thể động đậy?

Tình huống xấu hổ này kết thúc khi cánh cửa lớp bị đạp ra, cánh cửa đập mạnh vào tường, Hứa Miên Hoa thầm nghĩ không ổn, cô hoảng sợ rụt vai, còn chưa kịp làm gì đã bị ai đó túm cổ áo, cô gái xông vào lớp học thô bạo bóp cằm cô, ép cô quay đầu, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy một bình sữa trên tay cô gái bên cạnh, ánh mắt trống rỗng lập tức bị hoảng sợ lấp đầy.

Hứa Miên Hoan sợ hãi ngước mắt lên, ánh mắt run rẩy chuyển đến khuôn mặt sáng ngời kia, lại nhanh chóng cúi xuống, ngón tay nắm chặt run rẩy.

“Mày định chạy đi đâu?” Nói xong, cô gái cầm đầu tát mạnh vào mặt Hứa Miên Hoan, ngón tay quệt qua vệt sữa vẫn còn chưa khô trên mặt cô, cô ta chán ghét chửi bới, ngón tay dùng sức cọ khiến má Hứa Miên Hoa sưng đỏ hơn.

“Diệp Kiều.” Hứa Miên Hoan nghe thấy chàng trai phía sau gọi tên cô gái cầm đầu, anh bình tĩnh nói từng câu từng chữ, “Tôi hy vọng cậu không để cậu ta có cơ hội xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nghe được chàng trai nói như vậy, Hứa Miên Hoan run rẩy, vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Kiều cũng cứng lại, ngay sau đó trừng mắt nhìn Hứa Miên Hoan, đẩy cô cho một cô gái khác, còn bản thân đi đến bên cạnh chàng trai, thè lưỡi, trong ánh mắt tràn ngập yêu thích:

“Ôi, lớp trưởng Tống, xin lỗi nha, được rồi, tôi bảo đảm sẽ không để rác rưởi này xuất hiện trước mặt cậu nữa. Đúng rồi, mấy ngày nữa có buổi tiệc ở KTV, bạn học Tống có muốn đi hay không?”

Chàng trai hơi nhướng mày, sau đó lạnh nhạt trả lời: “Nói sau.”

Đôi mắt Diệp Kiều sáng ngời, cô ta nhếch mép nhìn cô, ngón tay lại nắm lấy cổ tay Hứa Miên Hoan, một số cô gái đã giữ chặt cô, kéo cô ra ngoài phòng học.

Ánh hoàng hôn chiếu lên chiếc cằm của chàng trai, tinh tế miêu tả ngũ quan trên mặt anh, anh chậm rãi cụp mắt, trong đôi mắt đào hoa có một tia chán ghét.