Chương 13: Cái tát

Sự lúng túng của Hứa Miên Hoan trong tiết chào cờ khiến giáo viên chủ nhiệm rất tức giận, thầy giáo trẻ tuổi đầy nhiệt huyết không muốn tin sau khi Hứa Miên Hoan ngã xuống, phản ứng đầu tiên của học sinh lại là vây quanh cô đùa giỡn, vậy mà không có ai đỡ cô dậy.

“Các em còn chút quy tắc nào hay không?” Một chồng bài tập đập mạnh trên bục giảng, sau khi âm thanh nặng nề vang lên, phấn viết bị đánh bay, “Không coi ai ra gì có đúng không?”

Ánh mắt sắc bén đảo qua từng khuôn mặt non nớt đang cúi gầm xuống, lớp học yên tĩnh đến lạ thường, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập tiếng hít thở, nhưng chủ nhiệm lớp không phát hiện ra sự khác thường đó, đi quanh ba vòng trên bục giảng mới bình tĩnh, lạnh giọng tuyên bố: “Hôm nay mỗi người viết một bản kiểm điểm cho tôi, một nghìn từ.” Ánh mắt chuyển từ khuôn mặt của Hứa Miên Hoan dừng trên khuôn mặt lãnh đạm của Tống Nịch Ngôn, “Ngoại trừ Tống Nịch Ngôn và Hứa Miên Hoan.”

Chủ nhiệm lớp thở dài, các học sinh dưới bục giảng nhìn nhau, buồn bực nói: “Tôi hy vọng các em có thể học hỏi Tống Nịch Ngôn, sao chỉ có một mình đỡ Hứa Miên Hoan…Tống Nịch Ngôn, em có chuyện gì?”

Tống Nịch Ngôn hạ cánh tay giơ lên xuống, đẩy ghế ra sau, đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Thưa thầy, em cũng nên viết một bản, dù sao em cũng là một thành viên của lớp, không có lý do đặc biệt gì để không viết cả.”

Chủ nhiệm lớp nghe vậy thì suy nghĩ lời anh nói một lúc, gật đầu cho phép, ánh mắt nhìn về phía anh thêm vài phần tán thưởng, sau khi phất tay bảo anh ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người Hứa Miên Hoan, nhìn chằm chằm cô gái gầy gò một lúc, chậm rãi nói: “Hứa Miên Hoan, tan học thì đến văn phòng gặp thầy.”

Gần như ngay lập tức, Hứa Miên Hoan sợ hãi run rẩy, cô cuộn ngón tay lại, móng tay ngón cái đâm sâu vào ngón trỏ, để lại một vết màu trắng.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng trong suốt thời gian còn lại của tiết học, Hứa Miên Hoan cảm thấy các học sinh trong lớp 10A5 vẫn luôn liếc nhìn cô, ánh mắt của bọn họ ngày càng ác cảm hơn, cô nghĩ đến chuyện hết tiết đến văn phòng chủ nhiệm lớp, bút nước vẽ những đường dài ngoằn ngoèo trên giấy nháp.

Hứa Miên Hoan không ngừng cầu nguyện thời gian trôi chậm một lại, cô chưa từng sợ hãi tiếng chuông tan học như vậy, nhưng cuối cùng tiếng chuyển động không ngừng của đồng hồ treo tường hòa với tiếng chuông tan học vẫn vang lên.

Ngay khi chủ nhiệm lớp đi ra khỏi lớp, không khí trong phòng học lập tức trở nên cứng ngắc, Hứa Miên Hoan nhận thấy các bạn không còn che giấu ánh mắt chán ghét nữa, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, chậm chạp thu dọn sách vở, yên lặng đếm ngược trong lòng.

“Mẹ kiếp!” Đầu tiên là một giọng nam nổi giận, đùng đùng vang lên, “Một nghìn chữ, thầy có vấn đề gì sao? Chỉ thứ như vậy mà phải viết một nghìn chữ?”

Câu nói này giống như ngòi nổ, lớp học nhanh chóng tràn ngập những lời oán giận, bọn họ không hề cố kỵ Hứa Miên Hoan ở đây, nghe những lời xúc phạm của bọn họ, ngược lại Hứa Miên Hoan lại cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ chỉ mắng bằng lời nói, cô đã sớm quen với những từ xúc phạm rồi.

Ngay khi Hứa Miên Hoan tưởng rằng mình thoát được một kiếp thì một giọng nói trong trẻo cắt đứt sự oán trách của mọi người: “Cái gì mà viết một nghìn chứ vô dụng?” Giọng nói của anh mang theo một tia khó hiểu, “Mọi người đều phải viết, một người viết nhiều bản cũng không có vấn đề.”

Nhịp tim của Hứa Miên Hoan vừa mới hồi phục đột nhiên cứng lại, sau đó cả lớp im lặng, cô kinh hãi phát hiện ánh mắt của các bạn học đang ngầm đổ dồn về phía cô, ngón tay Hứa Miên Hoan run rẩy, động tác nhanh nhẹn vứt sách vào ngăn bàn, cô đứng lên, hốt hoảng lao ra khỏi lớp.

Còn chưa chạy được mấy bước, cô bị anh đó dùng sức túm tóc, khoảnh khắc đó, Hứa Miên Hoan tưởng rằng tóc mình bị người ta giật xuống, da đầu đau dữ dội, cô chật vật ngã ra sau lớp.

Hứa Miên Hoan khẽ kêu một tiếng, vế thương cũ trên đầu gối lại đập xuống mặt đất đầy bụi, nhất thời cô không phân biệt được da đầu hay đầu gối, chỗ nào đau hơn.

“Xin lỗi nhé, vừa rồi trông cậu chạy ra ngoài giống hệt một con cɧó ©áϊ đang động dục vậy.”

Cách miêu tả thô tục như vậy gây nên một trận cười vang, Hứa Miên Hoan lo lắng mím chặt môi, một bóng người xuất hiện trước mắt cô, Hứa Miên Hoan giật mình ngẩng đầu lên, đối diện một đôi mắt đen láy.

Lại như vậy, cô chật vật ngã xuống đất, anh đứng trước mặt cô không nói một lời nào, ở trên cao khinh thường liếc nhìn cô.

Trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng Hứa Miên Hoan bùng lên một ngọn lửa giận chưa từng có, cô không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu, vào lúc đó dường như cô quên hết đau đớn, bàn tay cô đặt trên sàn, dùng sức, đứng thẳng người, Ôn Mông thấy vật thì đưa tay ra ngăn cô lại: “Cô gái thích xin lỗi, 54 bản kiểm điểm là của cậu, nếu không viết xong…”

Lời nói uy hϊếp kết thúc bằng một tiếng “bốp” lớn.

Hầu như đồng tử của mọi người đều trợn to, vừa rồi khi Ôn Mông nắm lấy tay Hứa Miên Hoan, cô gái luôn rụt rè từ trước đến nay bỗng giơ tay lên không hề báo trước, tát một một bên mặt của Ôn Mông.

Sau khi tát, Hứa Miên Hoan giật mình, những ngón tay cuộn tròn lại, cô đảo mắt, lý trí dần quay trở về, nhân lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Hứa Miên Hoan chạy vài bước, kéo cửa lớp học ra, vội vàng chạy đi.

Lớp học yên tĩnh rất lâu, mãi đến khi có một nam sinh thốt ra một câu thô tục, vành mắt của Ôn Mông hơi đỏ lên, mấy nữ sinh thấy thế, vội vàng đứng dậy an ủi.

“Mông Mông, không sao cả, không cần so đo với người điên.”

Trên mặt Tống Nịch Ngôn vẫn không có biểu cảm gì, dường như mọi chuyện xảy ra trong lớp không hề liên quan đến anh, anh chỉ đột nhiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Ôn Mông liếc nhìn mắt của anh, vì thế cô ấy theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh, một tấm thẻ hình vuông nằm lặng lẽ nơi Hứa Miên Hoan vừa ngã xuống, ánh nắng nghiêng chiếu vào, trên mặt đất trở nên sáng bóng.

Cô ấy hít sâu một hơi, đẩy cánh tay bạn mình ra, cúi người xuống, nheo đôi mắt đẫm lệ, đầu ngón tay chạm vào nó.

Hứa Miên Hoan lảo đảo trong đám đông đang vui đùa ầm ĩ ở hành lang, mãi cho đến khi đứng dưới bảng tên văn phòng mới dừng lại, khi đẩy cửa ra, luồng khí lạnh trực tiếp ùa vào trái tim nóng bỏng của cô, cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một lúc, im lặng đóng cửa lại, bước từng bước đến bàn của chủ nhiệm lớp.

Cô ít nhiều cũng đoán được lý do chủ nhiệm gọi cô tới văn phòng, quả nhiên, sau khi chủ nhiệm lớp nhìn thấy dáng người gầy gò của cô, dừng lại động tác xoay bút, chiếc ghế xoay lại, vẻ mặt quan tâm, thử hỏi: “Hứa Miên Hoan, em chuyển tới được hơn nửa học kỳ rồi đúng không? Có đôi khi thầy đi ngang qua lớp chúng ta, lần nào em cũng ngồi một mình một chỗ, đều mười sáu, mười bảy tuổi…”

Lúc này, cửa văn phòng bị gõ ba lần, chờ đến khi giáo viên gần cửa nhất nói một tiếng “vào đi”, cửa mới bị người nào đó chậm chạp đẩy ra, Hứa Miên Hoan đoán được ý đồ của chủ nhiệm lớp, mãi cho đến khi ngửi thấy mùi bách tùng quen thuộc, cơ thể lập tức cứng đờ, cô nhíu mày, nghe thấy tiếng chàng trai nói nhỏ bên tai: “Thầy Lâm, em tới lấy thẻ học sinh.”

Chủ nhiệm lớp dừng nói, xoa chóp mũi, có chút không biết làm sao nhìn Tống Nịch Ngôn, vì thế chàng trai bình tĩnh đứng bên cạnh Hứa Miên Hoan nói lại yêu cầu một lần nữa, lúc này chủ nhiệm lớp mới chợt nhận ra mà vỗ trán: “Ôi! Việc này thiếu chút nữa thầy quên mất, cảm ơn em nhé.”

Chủ nhiệm lớp đưa một chiếc hộp trên bàn cho Tống Nịch Ngôn, quay lại tiếp tục nói với Hứa Miên Hoan: “Hứa Miên Hoan, em ở lớp 10A5 có vui không?”

Vấn đề này thật sự khiến người ta trở tay không kịp, Hứa Miên Hoan căng thẳng, cánh môi mấp máy do dự, người bên cạnh đột nhiên nhìn một ánh mắt không quan tâm.

Cô theo bản năng mà sợ hãi rùng mình.

Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, chủ nhiệm lớp khó hiểu nhìn cô gái cúi đầu ở trước mặt, vừa định sắp xếp câu từ hỏi một lần nữa thì cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này giáo viên chủ nhiệm mới phát hiện cô gái này, người mình không để ý lắm, sau tóc mái dày không thể nào nhìn thấy đôi mắt của cô.

Hứa Miên Hoan mím môi, dưới ánh mắt nghiêm túc của chàng trai bên cạnh nói: “Cảm ơn thầy đã quan tâm ạ, các bạn lớp 10A5…Mọi người rất dễ ở chung, em rất vui khi được chuyển vào lớp này ạ.”

Chủ nhiệm lớp nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy không nhìn ra chút sự vui vẻ nào, thầy biết học sinh thường cảnh giác với chủ nhiệm lớp, cho nên đành phải phẩy tay bảo Hứa Miên Hoan đi ra ngoài, chờ đến khi cô đóng cửa văn phòng, thầy nhìn về phía học sinh mình tâm đắc, hạ giọng, nói với anh: “Tống Nịch Ngôn, em là lớp trưởng lớp 10A5, thầy giao cho em một việc, em cũng thấy rồi đó, thầy thật sự rất lo lắng tình trạng của Hứa Miên Hoan, nhưng dù sao giữa giáo viên và học sinh có ngăn cách, thầy tin tưởng năng lực của em, cho nên nhiệm vụ hướng dẫn bạn Hứa Miên Hoan thầy giao cho em nhé.”

Tống Nịch Ngôn nghe vậy, đột nhiên nhướng hàng lông mi dài lên, liếc mắt nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp một lúc, sau một lúc lâu, anh cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Việc anh đồng ý nằm trong dự kiến của chủ nhiệm lớp, nhưng chủ nhiệm lớp vẫn thở phào, lúc này tiếng chuông và học vang lên, chủ nhiệm lớp đành phải để Tống Nịch Ngôn rời đi, suy nghĩ hôm nào rảnh sẽ tìm anh để bàn bạc.

Nhớ lại Hứa Miên Hoan vừa rồi, chủ nhiệm lớp cực kỳ đau đầu, quả nhiên Hứa Miên Hoan không thích hợp, nhưng cô cứ nghẹn dưới đáy lòng không chịu nói ra.

Ánh mắt của chủ nhiệm lớp chuyển sang nhìn màn hình máy tính, dần dần tập trung vào một icon nhỏ trên màn hình, một quyết định đột nhiên chiếm hết tâm trí, thầy nắm con chuột, mở tài liệu phía dưới bên phải.

Đây rõ ràng là sơ đồ phân chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp nhanh chóng ấn giữ tên Hứa Miên Hoan, quyết đoán kéo tới bên cạnh tên Tống Nịch Ngôn.