Chương 18: Giám sát

Khi Tống Nịch Ngôn mở cửa, ánh đèn ấm áp và mờ ảo chiếu vào đôi mắt hoa đào của anh, khuôn mặt thanh tú của anh hiện lên một chút bực bội, anh xoa trán, chậm rãi thay giày rồi đi về phía có ánh đèn, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông bị ánh sáng ấm áp bao quanh, anh nhướng mày xua đuổi vẻ bất an trên mặt, lời nói phát ra không biết là vui hay buồn: “Lâu rồi không gặp, sao vậy, mới từ cục về?”

Ánh mắt hờ hững của Tống Nịch Ngôn dõi theo bộ âu phục thẳng thắp của người đàn ông, dưới ánh mắt công kích mười phần, Sở Ninh Mặc không hề luống cuống, hắn hắng giọng, lười nhác ngồi trên sô pha, giải thích với chàng trai: “Hôm nay gặp mẹ cậu ở tiệc do nhà họ Giang tổ chức, mẹ cậu nói rất nhớ cậu, biết tôi định đến gặp cậu cho nên nấu canh bò hầm bảo tôi mang đến, tôi đi thẳng đến đây nên không có thời gian thay quần áo.”

Tống Nịch Ngôn không nói gì, Sở Ninh Mặc liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, thử thăm dò: “Mẹ cậu vẫn rất yêu cậu, nếu không cậu thử tiếp nhận bà…”

Tống Nịch Ngôn nhướng mày, đôi mắt hoa đào hiện lên vài phần châm chọc: “Tôi tiếp nhận bà ta? Cho tới bây giờ người trốn tránh không phải vẫn luôn là bà ấy sao?”

Sở Nịch Mặc mấp máy môi, bực bội phát hiện bản thân không tìm được ký do để phản bác, ngay lúc hắn đang đau đầu thì Tống Nịch Ngôn bỗng hỏi: “Nhà họ Giang có chuyện gì?”

Sở Ninh Mặc ngẩn người một lúc mới nhận ra Tống Nịch Ngôn bắt được một điểm trong lời nói của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Nịch Ngôn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của chàng trai, gật đầu nói: “Là họ Giang ở Nhữ Thành, dòng họ nhà chúng ta liên hôn với bọn họ, chỉ là bọn họ ở tận Nhữ Thanh xa xôi, cho nên nhà chúng ta không liên lạc với bọn họ, nhưng lần này hình như có ý muốn hợp tác với Tống thị, cha cậu có chút do dư, hiện tại tuy rằng nhà họ Giang một tay che trời ở Nhữ Thành, nhưng hành vi của thái tử kia thật sự hoang đường tới cực điểm.”

Tống Nịch Ngôn cười nhẹ, khóe môi nhếch lên một cách lạnh lùng: “Nhà họ Giang đâu dễ dàng xuống dốc như vậy, con cáo già nhà họ Giang không ngu, sao có thể không có chỗ dựa, hơn nữa,” anh tùy ý chống cằm, lười biếng nói từng câu từng chữ, “Vị thiếu gia kia chẳng phải còn chưa thừa kế Giang thị sao, ai biết hắn là thật hay là giả heo ăn thịt hổ.”

Sở Ninh Mặc nhíu mày đoán ý của anh, nhưng không nghĩ ra kết quả gì, ánh mắt vô tình đảo qua cổ anh, ở đó có một đốm nhạt, trên yết hầu của Tống Nịch Ngôn có dấu hôn mơ hồ cực kỳ hấp dẫn sự chú ý, Sở Ninh Mặc khϊếp sợ mở to mắt, ngồi thẳng người dậy, nắm lấy cổ áo của anh, bẻ ra, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện của chàng trai cũng có mấy dấu đỏ tươi.

“Mẹ kiếp!” Sở Ninh Mặc không khỏi chửi thề, hắn dụi mắt, quả thực không tin được cảnh tượng trước mặt, “Cậu vậy mà cũng biết làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ?”

Tống Nịch Ngôn nheo mắt, đẩy tay Sở Ninh Mặc ra, ngồi thẳng người, anh thong thả cài lại cúc áo, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào: “Tôi nhớ rõ mấy đối tác hợp tác với Tống thị là nhờ mánh khóe?”

Sở Ninh Mặc không hiểu ý của anh, nghĩ đến những tên khốn thích hành hạ phụ nữ ở trên giường, hắn sững sờ gật đầu, ngay sau đó nhìn thấy chàng trai trước mặt cười một tiếng, giọng điệu trong trẻo: “Vừa hay tôi có một người phụ nữ cho bọn họ.’”

Não Sở Ninh Mặc lập tức đứt mạch, hắn nhất thời lanh mồm lanh miệng, không hề suy nghĩ mà trực tiếp nói: “Không phải cậu bị cưỡиɠ ɠiαи chứ?”

Vừa nói ra lời này, Sở Ninh Mặc bắt đầu hối hận, dưới ánh đèn tối, mặt Tống Nịch Ngôn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, Sở Ninh Mặc đang tìm biện pháp cứu chữa thì Tống Nịch Ngôn đột nhiên nói: “Cậu lén hack camera phòng học 502 của trường Trung học Lạc Thành số 1 giúp tôi.”

Anh dừng lại một lúc, sau đó bổ sung: “Khi kiểm tra nhớ tránh Tống Tuần.”

Sở Ninh Mặc ngầm hiểu, loại chuyện giám sát nhỏ như vậy, Tống Nịch Ngôn hoàn toàn có thể gọi một cú điện thoại, nhưng nếu anh bảo Sở Ninh Mặc ngầm giám sát, điều đó chứng tỏ anh không muốn cha mình biết chuyện này.

“Đúng rồi,” Tống Nịch Ngôn đứng lên, đi vài bước thì dừng lại, anh quay đầu, nói với Sở Ninh Mặc, “Cậu thử điều tra nhà họ Giang xem, dù sao tương lai Tống thị cũng là của tôi, tôi không vui khi đón nhận một cục diện rối rắm đâu.”