Chương 3: Khương Sáp Chi

“Tớ tên là Khương Sáp Chi.”

Người phục vụ chán nản dựa vào nơi gọi món lướt điện thoại, chàng trai đẩy ly trà sữa nóng cho Hứa Miên Hoan, cô cau mày cảm ơn, cầm lấy một ống hút bên cạnh rồi cắm xuống.

Tính cách của Khương Sáp Chi khác hoàn toàn Tống Nịch Ngôn, khi Hứa Miên Hoan nhìn thấy Khương Sáp Chi lần đầu, liền cảm thấy chàng trai này cực kỳ dịu dàng, sự thật đã chứng minh ấn đầu tiên của Hứa Miên Hoan hoàn toàn chính xác.

Nếu nói Tống Nịch Ngôn là tảng băng vào mùa xuân thì Khương Sáp Chị phải là nước suối bắt được ánh trăng.

Khương Sáp Chi mỉm cười, rõ ràng đôi mắt phượng lạnh lùng, nhưng khi cười lại có vẻ thân thiện: “Tớ biết cậu, cậu học lớp 10A5.”

Cậu bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Hứa Miên Hoan, quả nhiên, cậu vừa nói lời này, hai má cô nhanh chóng hình thành một tầng xấu hổ, sau đó cô cụp mắt xuống uống trà sữa, Khương Sáp Chi cũng không quan tâm, chỉ chân thành nhìn cô, nói:

“Tớ muốn giúp cậu.” Thấy Hứa Miên Hoan khó hiểu nâng mắt lên, cậu nhướng mày, tiếp tục nói: “Lúc trước bạn của tớ có biết Tống Nịch Ngôn, cậu ấy làm một ít chuyện khiến Tống Nịch Ngôn không hài lòng, cuối cùng kết cục không tốt lắm.”

Cậu không nói tiếp nhưng Hứa Miên Hoan đã hiểu ý của cậu. Chỉ là cô không ngờ, từ trước đến nay Tống Nịch Ngôn lại giả vờ giỏi như vậy, hóa ra cũng có một người ghét anh giống như cô, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tống Nịch Ngôn chỉ là một cậu học sinh, sao lại có thể khiến bạn của Khương Sáp Chi có kết cục thảm hại?

Giống như nhìn thấu sự hoang mang trong lòng cô, Khương Sáp Tri trợn to mắt, há hốc mồm giải thích sự nghi ngờ của cô, “Chắc cậu không biết Tống Nịch Ngôn là thái tử của nhà họ Tống, ngay cả hiệu trưởng các cậu cũng phải nể cậu ấy ba phần.”

Hứa Miên Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, là một người Lạc Thành, từ nhỏ cô đã nghe đến danh tiếng nhà họ Tống, Tống Nịch Ngôn vậy mà lại là thái tử nhà họ Tống?

Cuối cùng, cô cũng nâng mắt, lúc đối diện nhau, Khương Sáp Chi nhìn thấy rõ gương mặt của cô. Cô gái có diện mạo vô cùng thanh tú, tuy rằng không đến mức mỹ nhân nhưng rất ưa nhìn, nhất là đôi mắt kia, nếu cặp mắt chưa từng chết, nếu những ngồi sao trong cặp mắt ấy thức dậy từ trong cõi chết thì ánh trăng kiêu ngạo không thể không chiếu sáng những ngôi sao này.

Hứa Miên Hoan im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói một câu: “Không biết…Không biết có thể cho tớ biết cái người bạn kia của cậu đắc tội với cậu ấy…”

Khương Sáp Chi thở dài, hàng lông mi dài rũ xuống, nhớ tới chuyện này quả nhiên là một loại ác mộng, cậu rùng mình, giọng nói run rẩy khó có thể nhận ra nhưng vẫn kiên định nói tiếp:

“Chuyện xảy ra hồi cấp hai. Người bạn kia là bạn từ nhỏ của tớ, tính cách của cậu ấy vui vẻ, nhiệt tình, nhưng trong chuyện tình cảm lại là một người cặn bã, vì thế cậu ấy đưa Tống Nịch Ngôn đến một nơi,” nói đến bốn từ cuối cùng, cậu dường như có vẻ hơi xấu hổ, những vẫn tiếp tục, “Sau khi đến đó, Tống Nịch Ngôn ngại bẩn, bạn từ nhỏ của tớ cảm thấy Tống Nịch Ngôn không giữ mặt mũi cho cậu ấy. Đêm nọ, bọn họ đi ra ngoài chơi, ở trong một khách sạn, gọi một cô gái điếm trong nghề đến phòng của Tống Nịch Ngôn.”

Hứa Miên Hoan không ngờ lại phát triển thành như vậy, cô tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Đại khái Tống Nịch Ngôn cảm thấy không ai xứng với cậu ấy.” Khương Sáp Chi dịu dàng cười, nụ cười có chút châm chọc, “Đêm đó đương nhiên không xảy ra chuyện gì, Tống Nịch Ngôn rất giận, sau đó…Sau đó bạn của tớ mất tích.”

Hứa Miên Hoan không thể tin được mà trừng lớn mắt: “Mất tích?”

Khương Sáp Chi gật đầu, nói: “Cho nên lần này tớ tới, thật sự đến đây với quyết tâm tới chết…Dù sao,” Đôi mắt cậu hơi đỏ, “Dù sao đó cũng là người anh em của tớ.”

Bàn tay cầm ly trà sữa của Hứa Miên Hoan khẽ nhúc nhích, lông mi cô khẽ run, “Vậy cậu có kế hoạch gì không?”

Khương Sáp Chi vuốt ve chiếc cốc, buồn rầu trả lời cô: “Tớ vẫn chưa có kế hoạch, tớ đến tìm cậu cũng không phải để hợp tác, đây là lời thú nhận của tớ, không nên kéo người vô tội xuống dưới nước.” Cậu nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Cậu và cậu ấy học cùng một lớp, tớ chỉ mong cậu có thể quan sát cậu ấy giúp tớ thôi.”

Hứa Miên Hoan suy nghĩ một lúc, đáp lại: “Không thành vấn đề.”

Khương Sáp Chi nghe cô đồng ý, cậu thở phào, lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa gõ lên màn hình vừa nói: “Chúng ta kết bạn QQ đi, tớ hy vọng tớ có thể giúp được cậu.”

Hứa Miên Hoan đẩy ly trà sữa, một dãy số xuất hiện xuyên qua môi và răng, Khương Sáp Chi vội vàng gõ dãy số vào thanh tìm kiếm, màn hình xuất hiện trang chủ cá nhân của cô gái, Khương Sáp Chi ấn vào, ánh mắt dừng ở ảnh đại diện chó Samoyed, cậu nhấn nút yêu cầu kết bạn, rồi nói:

“Ảnh đại diện của cậu dễ thương lắm.”

Rốt cuộc Hứa Miên Hoan cũng ngẩng đầu, trong mắt để lộ ý cười chân thật, giống như một ngôi sao, cô hơi xấu hổ nói: “Cảm ơn cậu, đây là con chó nhà hàng xóm của tớ, tớ thích nó lắm.”

Nói xong cô lại cúi đầu, Khương Sáp Chi nhìn sợi tóc xoăn trên đỉnh đầu của cô, nụ cười vừa rồi hình như chỉ là một cảnh trong giấc mộng mơ hồ của cậu, đúng lúc này, cậu nghe thấy cô gái trước mặt hỏi:

“Cái cô gái điếm đó thì thế nào?”

Khương Sáp Chi nhíu mày nhớ lại chuyện cũ, suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: “Tống Nịch Ngôn tuy ác độc nhưng vẫn nương tay với phụ nữ. Cô gái kia tuy rằng cũng bị trừng phạt nhưng không mất tích giống như bạn của tớ.”

Hứa Miên Hoan nghe vậy, ánh mắt khẽ run, một quyết định hoang đường dần dần hình thành trong đầu cô, cô cúi đầu hỏi:

“Tống Nịch Ngôn…Tống Nịch Ngôn có phải rất kiêu ngạo không?”

Kiêu ngạo? Khương Sáp Chi nhớ lại những hành động bừa bãi của Tống Nịch Ngôn, “Ừ.”

Câu trả lời khẳng định của Khương Sáp Chi hoàn toàn nằm trong dự kiến của Hứa Miên Hoan, thật ra cô đã sớm có đáp án, hỏi cậu câu đó cũng chỉ để tăng thêm dũng khí cho hành động táo bạo sắp xảy ra mà thôi. Cô cắn môi, siết chặt tay rồi lại chậm rãi buông ra.

Cô quyết định xé rách tấm màиɠ ŧяiиɧ tiết của mình.

Mà mảnh vỡ kiêu ngạo của anh sẽ trở thành vật tang lễ hoàn hảo nhất cho sự trong trắng đã mất của cô.