Chương 33: Mùa hè

Dường như mùa hè thực sự tới rồi.

Bụi đường tái hiện sắc trời hờ hững như tro tàn, gió lạnh trần trụi lướt qua mái tóc cô, bông hoa xinh đẹp cuối cùng cũng khô héo trong ngày hoang vắng, lột bỏ đôi mắt trống rỗng.

Khói lửa màu đào kết thúc, tạm biệt xuân triều đốt cháy lý trí của cô, Hứa Miên Hoan chưa từng mờ mịt như vậy, kế hoạch của cô đã hoàn toàn thất bại, cô nên làm gì bây giờ? Thế gian thiện lương còn chỗ nào cho cô sao?

“Hứa Miên Hoan.”

Có người gọi tên cô đúng không? Hứa Miên Hoan run rẩy ngước mắt lên, đôi mắt chết lặng dừng trên tiếng xe ồn ào, hối hả cùng với tiếng người đi lại ồn ào, linh hồn của cô như bị thế giới bình thường này thiêu đốt.

Cô đau đớn vô cùng.

“Hứa Miên Hoan.” Chàng trai sạch sẽ ôm lấy một mảnh tan nát cõi lòng, cậu nắm tay cô, hơi ấm tiến vào cơ thể lạnh lẽo của cô từng chút một, Hứa Miên Hoan ngẩn ngơ ngước mắt, khi ngã vào đôi mắt sáng ngời, lập tức quay mặt như muốn chạy trốn.

Khương Sáp Chi thu hết phản ứng của cô vào mắt, cậu nhạy bén phát hiện trạng thái của cô gái thậm chí còn tồi tệ hơn so với lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhíu mày, dùng đôi tay nâng niu má cô, đôi mắt chân thành, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Hứa Miên Hoan, xin lỗi.”

Hứa Miên Hoan không ngờ câu đầu tiên cậu nói với mình sẽ là câu này, dưới sự hoang mang, hoảng sợ, nhất thời quên mất ý định bỏ trốn ban đầu, cô đảo mắt, mấp máy môi, -nhưng Khương Sáp Chi vẫn tiếp tục nói: “Tớ xin lỗi, là do tớ hèn nhát, ngày đó tớ tận mắt nhìn thấy Tống Nịch Ngôn ôm cậu ra khỏi khách sạn, nhưng tớ không dám tiến lên cứu cậu; xin lỗi vì tớ ích kỷ, tớ đã chứng kiến bi kịch của bạn thân mình, sao tớ có thể nhẫn tâm mặc kệ cậu dùng phương thức tàn khốc nhất để trừng phạt cậu ta?”

Hứa Miên Hoan nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt của cô trống rỗng, nhưng cậu vẫn không rời mắt, dịu dàng nhìn cô.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy linh hồn của Hứa Miên Hoan trong đôi mắt dài hẹp đó.

Hứa Miên Hoan tựa hồ mất đi ngôn ngữ, cánh môi mấp máy mấy lần mới lên tiếng, khàn giọng nói: “Tớ không biết nên cảm thấy may mắn hay khổ sở, kế hoạch của tớ thất bại, nhưng cậu ấy không tìm người cưỡиɠ ɧϊếp tớ, chỉ là, chỉ là nhớ lại mấy ngày này ở cùng cậu ấy, hình như tớ biến thành con chó của cậu ấy rồi,” cô nâng mắt, yếu ớt, run rẩy nói từng câu từng chữ: “Khương Sáp Chi, tớ thật bẩn thỉu, tớ rất ghét bản thân mình như vậy.”

Khương Sáp Chi hơi nhíu mày, cậu giữ khuôn mặt của cô một lần nữa, dùng cách thức dịu dàng nhất ôm lấy ánh mắt trốn tránh của cô, cậu nói từng câu từng chữ, nghiêm túc trả lời cô: “Hứa Miên Hoan, thế giới này đã đổ nhiều thứ xấu xa lên người cậu, cố gắng gϊếŧ chết cậu trong thầm lặng, nhưng thế giới của cậu chưa từng u ám, thế giới của cậu từ trước đến nay tràn ngập ánh mặt trời chưa từng tắt, cậu tự do, cậu mạnh mẽ, cậu vững vàng, tươi sáng.”

Giọng nói trong trẻo của chàng trai như một tập thơ trong cơn mưa, nước mưa được mô tả lãng mạn, kéo dài sự ấm áp, cậu nói: “Hứa Miên Hoan, sao cậu phải ghét bản thân đã dũng cảm đối diện với sự bẩn thỉu đó?”

Khi đó Hứa Miên Hoan nghĩ gì?

Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ: cuối cùng cũng có người nguyện ý cứu cô, Hứa Miên Hoan, cuối cùng mày không phải chiến đấu một mình nữa, mày có bạn.

Vì thế cô giơ tay, hàng mi run rẩy, chủ động ôm người bạn duy nhất của mình.

Dường như cậu hơi sửng sốt, sau đó cũng giơ tay ôm cô, đây là một động tác rất phong độ, chỉ là Hứa Miên Hoan không để ý đến chi tiết này, cô hít sâu một hơi, cô gắng điều chỉnh giọng nói: “Khương Sáp Chi, cậu có thể gọi tớ là “Hoan Hoan” không? Ông nội và bà nội của tớ gọi tớ như vậy, bọn họ là những người duy nhất trên thế giới này gọi tớ như vậy.”

Cho nên liệu có người thứ ba hay không?

Nhưng, người mà cô chủ động ôm lần đầu tiên lại im lặng không nói gì.

Mỗi một giây trôi qua đều vô cùng dày vò, Hứa Miên Hoan bắt đầu hoảng hốt, vì sao lại do dự, vì sao không trả lời? Hoá ra cậu ấy không muốn yêu mình sao?

Khi Hứa Miên Hoan sắp bị sự tuyệt vọng cùng xấu hổ lấn át, Khương Sáp Chi đột nhiên lên tiếng, từng chữ như đâm vào trái tim của cô: “Xin lỗi, tớ muốn gọi cậu là “Tiểu Hoan” hơn.” Ngay lúc trái tim cô điên cuồng rơi xuống, cô nghe thấy cậu cười nói: “Chưa có ai gọi cậu là “Tiểu Hoan” đúng không? Để tớ làm người đầu tiên được không?”

Hơi thở của cô cứng đờ, đột nhiên ngước mắt lên.

Hoa ra mấy giây do dự đó không phải đang yêu cầu mà là muốn tốt hơn.

Hứa Miên Hoan muốn khóc, mấy năm nay, những thứ cô gặp chỉ có ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, sách vở bị xé nát, mấy con gián, nhện, hay chuột trong ngăn bàn, những chuyện bắt nạt cùng nhục nhã thường ngày, cô thờ ơ mà tồn tại, cô chưa từng nghĩ trên vùng biển hiu quạnh này bị một tập thơ đập tan hỗn độn, hóa ra cái ôm ấm áp của chàng trai khiến người ta nhớ nhung.

Ánh nắng chói chang báo hiệu mùa hè đã thực sự đến rồi.