Chương 58: Chương này gọi là Tống cẩu lộ mặt

Khương Sáp Chi và Hứa Miên Hoan chọn bộ phim tình cảm đang hot, thật ra nguyên nhân khiến Hứa Miên Hoan xem phim này là vì Hạ Giản đã quảng bá cho bộ phim trên Weibo, nhưng ngồi ở trong rạp, cô mới phát hiện đây là một câu chuyện tình cảm kiểu cũ, mặc dù là thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô xem rất tập trung. Khi nam nữ chính chia tay nhau dưới trời đầy tuyết, Hứa Miên Hoan không kìm được nữa, cố nén khóe mắt, mãi cho đến khi hết phim, cô ôm bắp rang bơ còn thừa sánh bước bên cạnh Khương Sáp Chi, cảm xúc vẫn còn chìm đắm trong bộ phim.

Khương Sáp Chi đưa cho cô một tờ giấy: “Không phải kết thúc có hậu sao?”

Hứa Miên Hoan ném túi bắp rang bơ vẫn chưa ăn hết vào trong thùng rác, sau khi cầm giấy lau khóe mắt, cô nói: “Thật ra tớ không quá hiểu nữ chính, cô ấy có nhiều bạn bè như vậy, có nhiều người yêu mình như vậy, vì sao lại đòi sống đòi chết vì nam chính?” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Khương Sáp Chi, ánh mắt trong veo có chút hoang mang, “Cậu có để ý đoạn cô ấy tự tử không? Cha mẹ cô ấy lo lắng lắm.”

Khương Sáp Chi mỉm cười dịu dàng, kéo cô đuổi theo đám đông, chen vào thang máy: “Nữ chính là một người dũng cảm, dám đối mặt trực tiếp với cái chết, cho dù là xúc động nhất thời hay suy nghĩ bốc đồng thì vẫn rất dũng cảm.”

Hứa Miên Hoan không tán đồng nhưng cũng không phản bác lại cậu, mà chuyển sang chuyện khác: “Nhưng tớ rất hâm mộ nữ chính.”

Làm sao cô không ghen tị với nữ chính được, xung quanh được nhiều người yêu mến như vậy?

Thang máy có rất nhiều người, cô bị ép đứng sát vào Khương Sáp Chi, nhiệt đột ấm áp của chàng trai xuyên qua lớp áo sơ mi trắng thiêu đốt tai cô, dường như cậu khẽ thở nhẹ trên đỉnh đầu cô, hơi thở phả vào tóc cô, Hứa Miên Hoan đột nhiên cảm thấy chật chội.

Cô bình tĩnh giữ khoảng cách với cậu, đúng lúc này Khương Sáp Chi nói: “Tiểu Hoan, đáng lẽ cậu phải được nhiều người vây quanh yêu mến như vậy.”

Tống Nịch Ngôn đã hủy hoại cô.

“Tớ nghĩ có lẽ không chỉ là cậu ấy hủy hoại tớ mà tớ cũng hủy hoại cậu ấy.”

Hứa Miên Hoan hiểu điều mà Khương Sáp Chi không nói ra, cô cau mày một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn lúc đi ra khỏi thang máy, nhỏ giọng nói: “Hôm trước tớ hỏi có phải cậu ấy thích tớ không, cậu ấy nói…Cậu ấy hỏi lại tớ, “Cậu nói xem”. Cô nhấc mắt lén liếc nhìn Khương Sáp Chi, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kì cảm xúc nào, ngay lúc cô do dự có nên nói tiếp hay không, Khương Sáp Chi nói tiếp: “Cậu ấy có thể trực tiếp phủ nhận, hoặc mỉa mai, đó mới là cách Tống Nịch Ngôn thường làm, nhưng cậu ấy không hề làm như vậy, cậu hiểu ý của tớ không?”

Hứa Miên Hoan không ngờ Khương Sáp Chi cũng nghĩ như vậy, cô thoáng sững sờ một lúc, trong vài giây cô ngây người, Khương Sáp Chi đã mở điện thoại, tìm chiếc taxi đã gọi trước đó, sau khi mở cửa sau, ra hiệu cho Hứa Miên Hoan ngồi vào.

Khương Sáp Chi báo địa chỉ nhà Hứa Miên Hoan cho tài xế, cậu ngồi ghế trước, Hứa Miên Hoan không có cơ hội tiếp tục câu chuyện với cậu, suốt đường đi, lòng cô đầy tâm sự mà nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lòng trở nên rối loạn.

Mãi cho đến khi chiếc xe taxi lái vào gần nhà cô, cảnh tượng đường phố quen thuộc lọt vào mắt Hứa Miên Hoan, cô mới chợt tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Khương Sáp Chi: “Nhà cậu và nhà tớ chung tuyến đường à?”

Khương Sáp Chi đang nói chuyện với người tài xế, nghe thấy cô hỏi như vậy, cậu lắc đầu trả lời cô: “Tớ phải bắt chuyến tàu cao tốc trở lại Nhữ Thành, ga tàu cao tốc vừa vặn ở khu vực nayf.”

Hứa Miên Hoan sửng sốt, sau khi tiêu hóa xong ý nghĩa trong lời nói của cậu, cô lại càng sững sờ hơn: “Cậu chạy từ Nhữ Thành đến?”

Khương Sáp Chi cười thừa nhận, Hứa Miên Hoan vuốt nếp gấp trên quần áo, vui vẻ, nghi ngờ cùng với không quen chồng chéo trong lòng cô.

Vui là vì cô có gặp một người bạn đi hàng ngàn dặm đến đây, không quen là bởi vì đây là lần đầu tiên cô có bạn, cô không biết mình nên bày ra vẻ mặt nào với cậu, nghi ngờ là vì cô không hiểu tại sao hôm nay Khương Sáp Chi lại chọn đến đây.

Hứa Miên Hoan hỏi câu này khi xuống taxi, Khương Sáp Chi nhận lấy tiền mặt mà Hứa Miên Hoan đưa, vừa cúi đầu bấm điện thoại trả tiền, vừa trả lời cô: “Mấy ngày nữa em gái tớ đến đây thi đấu, tớ đến đây xem trước giúp em ấy.”

Sau khi hiểu mục đích chính cậu đến đây, Hứa Miên Hoan vô vớ thở phào một hơi, Khương Sáp Chi bắt gặp cô thả lỏng, vì thế cười hỏi cô vì sao lại nhẹ nhõm như vậy, động tác lén lút bị người ta bắt gặp, Hứa Miên Hoan có chút xấu hổ, cô ngượng ngừng nói ra sự thật: “Lúc đầu tớ còn tưởng rằng cậu đặc biệt đến đây gặp tớ, trong lòng tớ có chút gánh nặng…”

Vẻ mặt dịu dàng của Khương Sáp Chi hiếm khi xuất hiện vẻ buồn rầu, cậu trịnh trọng nói từng câu từng chữ: “Tiểu Hoan, cậu đáng giá được như vậy, những người cậu gặp từ trước đến nay đều lừa dối cậu, một người tốt như vậy, sao có thể không xứng đáng?” Cậu dừng lại, đèn đường phác họa dáng người chàng trai, Hứa Miên Hoan nhìn vào đôi mắt phượng kia, nghe thấy cậu nói, “Ý tớ là, cậu phải tin vào trực giác của mình, nếu như Tống Nịch Ngôn thật sự thích cậu, thì cậu ấy không hề xứng với cậu.”

Lúc này bọn họ đã đi gần đến cửa vào nhà cô, Hứa Miên Hoan mỉm cười, nhưng cô không hiểu lời nói kia của Khương Sáp Chi có phải đang an ủi cô hay không, Khương Sáp Chi nhắm mắt lại, nhìn sang chỗ khác: “Tớ luôn cảm thấy cậu ấy không xứng với cậu, tớ có thể đoán được cậu đang phải vật lộn với điều gì, cậu biết bộ phim chúng ta vừa xem không? Cậu biết vì sao giai đoạn đầu nữ chính đau khổ như vậy mà nam chính vẫn phóng đãng không? Bởi vì nam chính không yêu cô ấy, điều tớ muốn nói với cậu chính là con người ai cũng ích kỷ, không ai quy định tình yêu phải đến từ hai hướng, tình yêu khiến cậu ít tổn thương nhất chính là cậu ấy yêu cậu nhiều hơn.”

Lông mi của Hứa Miên Hoan khẽ run.

Khương Sáp Chi giữ chặt mặt cô, không cho cô cơ hội trốn tránh, cười nói: “Đúng là tớ hận cậu ấy, nhưng tớ hy vọng cậu hạnh phúc hơn, Tiểu Hoan, cậu chịu đựng đủ rồi.”

“Nhưng tớ không cam lòng.” Hứa Miên Hoan đón nhận ánh mắt của cậu, giọng nói nhẹ nhàng hơi run lên: “Để cậu ấy được như ý không phải ước nguyện ban đầu của tớ.”

Khương Sáp Chi buông tay, đứng cách vài bước, nhẹ giọng nói: “Vậy dùng tình cảm để trừng phạt cậu ấy đi.”

Hứa Miên Hoan còn đang suy nghĩ ý tứ trong câu nói cuối cùng của cậu thì Khương Sáp Chi đã vây tay chào cô, Hứa Miên Hoan chớp mắt, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của cậu, cô đột nhiên chú ý đến thứ gì đó, gọi cậu lại.

Khương Sáp Chi hoang mang quay người lại, Hứa Miên Hoan chạy vài bước đến trước mặt cậu, trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đầu gối của cậu.

Cô hít sâu một hơn, mấy tiếng trước chỉ là vết thương trầy da, hiện tại đã có thể dùng từ máu tươi đầm đìa để hình dung, khó trách vừa rồi cậu đi khập khiễng như vậy, chắc chắc là do vết thương trở nên nặng hơn.

Hứa Miên Hoan đứng dậy, nắm lấy cổ tay của cậu: “Không được, cậu phải đến nhà tớ một chuyến, bôi thuốc xong thì đi.”

Khương Sáp Chi vốn định thoái thác, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Hứa Miên Hoan, lời từ chối không nói được thành lời, vì thế cậu đành để mặc cô kéo mình vào thang máy.

Thang máy chậm rãi đi lên, Hứa Miên Hoan không hiểu vì sao vết thương của cậu trở nên như vậy, chẳng lẽ do thuốc cô mua lúc đó có vấn đề?

Nghĩ đến đây, Hứa Miên Hoan càng thêm áy náy, nhà cô ở tầng không cao, thang máy nhanh chóng đến nơi, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô gần như không chờ nổi mà kéo Khương Sáp Chi về nhà mình.

Khoảng sân trước cửa tối đen như mực.

Ngay tại lúc Hứa Miên Hoan định vỗ tay kích hoạt đèn cảm ứng thì một giọng nói lười biếng vang lên trong bóng tối: “Chào buổi tối.”

Hứa Miên Hoan sững người tại chỗ.

Ánh sáng của chiếc đèn cảm ứng tới muộn, những đường nét trên khuôn mặt của chàng trai dần hiện rõ, anh lười biếng dựa vào cửa nhà cô, trên tay nghịch sợi dây chun màu đen, đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn cô chằm chằm.