Chương 6

Hứa Miên Hoan đeo kính râm trên sống mũi, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che đi, cô nghĩ lại, kéo mũ áo hoodie lên, giấu cơ thể trong bộ trang phục kỳ lạ.

Chàng trai ngã xuống, đầu dựa vào vai cô, cánh tay buông thõng lướt qua chỗ da bị bỏng của cô, Hứa Miên Hoan hít sâu một hơi, kịp thời nuốt tiếng kêu đau đớn trượt đến bên môi, cô vụng về đỡ Tống Nịch Ngôn, mùi hương bách tùng thoang thoảng bay vào mũi cô, Hứa Miên Hoan cau mày khó chịu, dùng sức kéo chàng anh lên, run rẩy đứng dậy, luồng gió thổi qua ngừng lại trong chớp mắt, cô đỡ chàng trai, kéo anh vào còn ngõ hẹp trong bóng tối sâu thẳm.

Bởi vì đỡ chàng trai trên vai, bước chân của cô rất nặng nề, con ngõ này quá yên tĩnh, mọi thứ đều biến mất trong bóng tối.

Những chuyện xảy ra tối nay hiện lên lên trong đầu cô, kế hoạch của cô rất thuận lợi, nghe lén địa điểm KTV thuận lợi, hạ thuốc vào trong nước của anh cũng thuận lợi, thuốc tác dụng rất đúng lúc, đưa anh đến khách sạn đã thuê từ sớm cũng rất trôi chảy.

Tay cô ôm lấy vòng eo của anh, bà chủ ngáp một cái, lười biếng mở cửa giúp bọn họ, ánh mắt liếc nhìn Hứa Miên Hoan che kín người, Hứa Miên Hoan không khỏi chột dạ cụp mắt xuống.

Bà chủ cũng không nhiều lời, thu hồi ánh mắt, mở miệng báo giá, Hứa Miên Hoan đưa vài tờ tiền nhàu nát, bà chủ tùy ý nhét tiền vào trong ngăn kéo, đưa chìa khóa phòng cho cô.

Hứa Miên Hoan căng thẳng nắm chặt tay, sau khi vội vàng nói lời cảm ơn thì cúi đầu liếc nhìn số phòng, rồi đỡ Tống Nịch Ngôn đi vào trong.

Cô đẩy cánh cửa bẩn thỉu ra, bên trong trang trí sơ sài đúng như trong dự kiến, khi Hứa Miên Hoan đặt Tống Nịch Ngôn lên giường, ga giường màu vàng be đập vào mắt cô là một vết đã khô, chàng trai lạnh lùng nhắm hai mắt nằm trên giường giống như một vị thần rơi vào một góc bẩn thỉu và ẩm ướt, không còn là thần thánh trên đám mấy trắng, mà là mùi hôi thối rữa, ý nghĩ này khiến Hứa Miên Hoan sảng khoái như một người thắng cuộc.

Hứa Miên Hoan lấy ra một sợi dây thừng, cột hai tay của Tống Nịch Ngôn lại với nhau, sau đó cô lấy ra một chiếc bịt mắt, chiếc bịt mắt buộc chặt sau mái tóc đen mềm mại của chàng trai, làn da trắng nõn của chàng trai bị một đường ngang màu đen chạy qua, đôi lông mày đẹp đẽ của anh bị che khuất, chỉ nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi đầy đặn, cổ tay bị trói ra sau, cho dù ghét anh tới cực điểm nhưng Hứa Miên Hoan vẫn phải thừa nhận dáng vẻ này của anh trông trần trụi, mất kiểm soát như cấm kỵ.

Cô cách anh rất gần, hơi thở hai người hòa vào nhau, tạo thành một không khí mơ hồ không ai ngờ tới. Cô lại ngửi thấy mùi bách tùng, Hứa Miên Hoan nhíu mày, cởi chiếc áo khoác đen xuống, mở cổ áo của anh, dùng chóp mũi hôn lên xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của chàng trai, cô hít sâu, xác định mùi thơm này thực sự ở trên người Tống Nịch Ngôn.

Cô trèo xuống người anh, cởi giày và tất của anh, nắm lấy cổ tay của chàng kéo vào giữa giường, sau đó cô leo lên giường lần nữa, hai chân dang rộng ở eo anh.

Hứa Miên Hoan cụp mắt xuống, vặn cánh tay của anh, Tống Nịch Ngôn nhanh chóng có phản ứng, Hứa Miên Hoan nhạy bén nhận ra hàng lông mi dài đang run rẩy dưới chiếc bịt mắt, cô đoán rằng anh sắp tỉnh lại.

Đó chính xác là điều cô muốn. Tống Nịch Ngôn kiêu ngạo như vậy, khi tỉnh lại phát hiện mình bị một người phụ nữ không rõ lai lịch vấy bẩn, vẻ mặt của anh sẽ rất tuyệt vời có đúng không? Hơn nữa Hứa Miên Hoan cũng không vui khi đánh mê một cục đá, liều thuốc của cô cũng chỉ đủ để anh hao hết sức lực, cô không lo lắng anh có thể phản kháng lại.

Hứa Miên Hoan cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, cởi sạch sẽ không còn một mảnh, ánh mắt của cô dừng trên cơ bụng rắn chắc của chàng trai, da anh rất trắng, nhưng những hàng cơ bụng hoàn hảo không chút dấu vết nào, trong trí nhớ của Hứa Miên Hoan, Tống Nịch Ngôn không thích vận động, là một học sinh giỏi trong mắt giáo viên, dường như lúc nào anh cũng ngồi trên ghế làm bài, cho nên cô cho rằng dáng người anh không đẹp, không ngờ cơ bụng của Tống Nịch Ngôn lại bị ẩn dưới lớp quần áo.

Mắt cô tiếp tục đi xuống, ngẩn ngơ dừng ở giữa hai chân anh, côn ŧᏂịŧ của chàng trai hồng hào, mềm mại, so sánh với những dươиɠ ѵậŧ màu đen ở trong phim cấm, Hứa Miên Hoan rõ ràng thích cái của anh hơn, nhưng điều khiến Hứa Miên Hoan ngây người không phải màu sắc mà là kích thước, côn ŧᏂịŧ của anh vẫn chưa cứng nhưng nằm giữa hai chân như quả bóng lớn, Hứa Miên Hoan nhìn có chút sợ, cô bắt đầu tự hỏi liệu tiểu huyệt của mình có thể chứa được một quái vật khổng lồ như vậy sao?

Hứa Miên Hoan rụt vai, nhưng đã làm đến bước này, bất kể như thế nào, hôn nay cô cũng phải nhét côn ŧᏂịŧ của anh vào.

Cô nghiêm túc nghĩ lại các bước xem trong phim cấm, ồ, bước đầu tiên là làm anh cứng lên có phải không?