Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chó Hoang

Chương 65: Xe buýt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc nhận được tin nhắn của Hứa Miên Hoan, Khương Sáp Chi đang ngồi trong lớp học.

Điện thoại sâu trong ngăn bàn rung lên, cậu nhíu mày, lén lút mở khóa màn hình dưới chồng sách dày cộp trên bàn.

Bên kia chỉ gửi cho cậu một câu: Tớ và cậu ấy ở bên nhau rồi.

Lông mi hàng trai run lên, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc không rõ.

Hứa Miên Hoan nhận được tin nhắn của Khương Sáp Chi trên chiếc xe buýt xóc nảy, khung trò chuyện màu xanh chỉ hiện một câu đơn giản: “Chúc tình yêu cậu ấy đối với cậu dài lâu và cố chấp.”

Chúc cậu ấy luôn yêu cậu

Mà không phải cậu yêu cậu ấy.

Sau khi mưa tạnh, Hứa Miên Hoan và Tống Nịch Ngôn quyết định đi xuống núi.

Bùn nhầy nhụa sau cơn mưa, mỗi lần dẫm lên, mép giày sẽ lõm xuống một nửa.

Đường núi trơn trượt, mỗi bước đi Hứa Miên Hoan đều cẩn thận, cuối cùng Tống Nịch Ngôn cõng cô trên lưng, cằm cô đặt lên vai anh, cái bóng dựa sát vào nhau chậm rãi che phủ cỏ cây xanh tươi.

Hứa Miên Hoan nằm trên lưng chàng trai, từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy đôi giày trắng bóng của anh bị nhuộm thành màu nâu sẫm, cô thích thú nhìn chằm chằm một lúc, nhưng nhanh chóng cảm thấy không thú vị nữa.

Cô buồn chán nhìn sang chỗ khác, chọc bả vai của anh, nói: “Sao cậu biết tôi ở đây?”

Bước chân của Tống Nịch Ngôn chậm lại, khóe môi nhếch lên, lần này anh không trả lời cô.

Hứa Miên Hoan đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời, cô đành phải đổi sang chuyện khác, cô nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: “Tống Nịch Ngôn, ngày mai cậu có thể đi nói với bọn họ không gây phiền phức cho tôi nữa được không?”

Lần này rốt cuộc anh cũng trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu thản nhiên: “Vì sao?”

Hứa Miên Hoan không tin được anh hỏi câu như vậy, cô muốn phản bác theo bản năng, nhưng lời nói đến môi lại không dám nói.

Tống Nịch Ngôn cau mày, trong giọng nói vẫn không hề gợn sóng: “Nói thật.”

Hứa Miên Hoan bất giác cảm thấy đoạn đối thoại này có chút quen thuộc, cô uyển chuyển nhắc nhở anh: “Chúng ta vừa mới ở bên nhau.”

Tống Nịch Ngôn không nói thêm lời nào nữa, anh lặng lẽ cõng cô đi về phía trước, Hứa Miên Hoan ngước mắt lên, trên bầu trời xanh nhìn thấy đốm cầu vòng.

Một góc cầu vòng và tấm lưng ấm áp của chàng trai ở trong mắt của cô gái.

Cơn mưa lớn qua đi, cầu vòng treo trên bầu trời, còn có cô gái gầy gò trên lưng.

Ngọn gió mùa hè thổi mạnh vào trái tim anh.

Anh cứ cõng cô trên lưng như vậy, như thể cõng cô vào hoàng hôn.

Đáng tiếc đường núi có điểm cuối, điểm cuối là thôn làng, ông nội Hứa đang đứng ở cổng quan sát từ xa.

Ông nội đã chuẩn bị xong bữa tối, đang đứng ở cửa đợi bọn họ về ăn cơm.

Sau cơn mưa, cơ thể của Hứa Miên Hoan nhớp nháp, cô thật sự không thoải mái, chuyện đầu tiên cô làm khi về đến nhà là tắm rửa, một ngày mệt mỏi trôi qua, Hứa Miên Hoan vừa mệt vừa buồn ngủ, tắm xong, cô còn mệt hơn, trạng thái ngồi trên bàn ăn mơ hồ.

Trạng thái hoảng hốt liên tục kéo dài đến khi cô ngồi trên xe buýt, Tống Nịch Ngôn ngồi bên cạnh cô, không hề cố kỵ mà vuốt ve tay cô, Hứa Miên Hoan không còn chút sức nào để ngăn cản anh, cô thật sự quá buồn ngủ, chiếc xe buýt lung lay, mí mắt của cô ngày càng rũ xuống.

Chờ đến khi Tống Nịch Ngôn ngước mắt lên, mí mắt của cô đã hoàn toàn dính vào nhau, hơi thở nhịp nhàng.

Tống Nịch Ngôn dừng tay, liếc mắt nhìn cô không chớp mắt, đủ loại cảm xúc chập chờn trong đôi mắt hoa đào.

Hứa Miên Hoan mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, một cánh đồng ruộng vào mùa xuân, nơi cỏ dại xanh um che khuất tầm nhìn của cô, cô đang chạy vô vọng trong một nhà tù màu xanh trải dài đến tận chân trời, bỗng nhiên có ai đó cắt ngang ánh sáng, cô ngước mắt lên, bà nội đang đứng trước mặt cô, bà nội khom lưng, mỉm cười nói với cô: “Hoan Hoan, bà nội trở về yêu con đây.”

Cô bước đến, muốn nhào tới ôm bà nội, nhưng khi cô ngã xuống nơi bà nội đang đứng, bà nội đã đi rồi, chỉ có gió thổi trên cánh đồng ruộng bao phủ lấy cô.

Hứa Miên Hoan đột nhiên tỉnh dậy, trong lòng tràn ngập buồn bã như thủy triều.

Cuộc gặp gỡ đau khổ nhất chính là gặp nhau trong giấc mơ hết lần này đến lần khác.

Có một bàn tay áp lên khóe mắt cô, Hứa Miên Hoan giật mình, sau đó cúi đầu, cố chấp nói: “Tôi không khóc.”

Bà nội từng nói muốn Hoan Hoan trở thành một người tốt bụng, lạc quan, kiên cường, cho nên cô phải ép mình kìm nén xúc động muốn khóc.

Tống Nịch Ngôn không nói gì, ngón tay của chàng trai vẫn đặt trên khóe mắt cô, gợi lên một loại cảm xúc ấm áp.

Hứa Miên Hoan thầm kêu không ổn ở trong lòng, trực giác nói cho cô biết Tống Nịch Ngôn ở bên cạnh chuẩn bị nổi điên, cô co quắp nắm chặt góc áo, vụng về nâng tay lên, vén mái tóc đuôi ngựa ra sau, mượn cơ hội né tránh ngón tay của anh.

Ánh chiều tà hắt xuống cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, vài sợi tóc lòa xòa ở giữa ngón tay của Tống Nịch Ngôn, trộm quyến luyến gò má ửng hồng của cô gái.

Ngón tay trắng nõn, mái tóc đen.

Tống Nịch Ngôn đột nhiên muốn liếʍ ngón tay của cô.

Anh đột nhiên bắt đầu ghen tị với dươиɠ ѵậŧ của mình, ghen tị dươиɠ ѵậŧ được vuốt vẻ bởi ngón tay xinh đẹp như vậy.

Anh cắn môi, hơi thở bắt đầu dồn dập, anh nắm chặt cổ tay của mình.

Nơi đó có một chiếc dây buộc tóc, giống hệt chiếc dây buộc tóc Hứa Miên Hoan đang dùng.

Màu đen bên cạnh màu trắng.

Tống Nịch Ngôn đột nhiên nhớ tới ngày đó Sở Ninh Mặc hỏi anh, Sở Ninh Mặc khó tin nhìn anh chằm chằm, trong giọng nói chứa đầy kinh ngạc: “Sao cậu lại lựa chọn ở bên cô ấy?”

Khi đó anh trả lời như thế nào?

Anh vuốt ve chiếc dây buộc tóc màu đen trên ngón tay, chiếc dây buộc tóc này từng buộc mái tóc đen nhánh của cô, anh từng vuốt ve vô số lần, cũng từng hôn qua nó, nó chịu đựng nụ hôn của anh, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, mà hiện tại, nó đang ở trên cổ tay của anh, anh nhướng mi, mỉm cười, đôi mắt hoa đào chứa sự mê muội khiến người ta hoảng sợ, anh nhẹ giọng trả lời Tống Nịch Ngôn, thong thả áp chế con sóng tình yêu: “Tôi muốn cô ấy yêu tôi.”

Giống như ác ma không yêu được nhưng nhất định phải có được.
« Chương TrướcChương Tiếp »