Chương 66: Đen trắng

Hẹn hò với Tống Nịch Ngôn vẫn có chỗ lợi.

Điều đầu tiên chính là anh bắt đầu học cách dịu dàng khi ở trên giường, không lấy ra mấy thứ vòng cổ nữa, hay ví dụ như chỉ cần cô khàn giọng nói “không”, anh sẽ dừng lại ngay lập tức, sau đó những nụ hôn dày đặc rơi xuống trán, má và ngực của cô.

Anh thậm chí còn liếʍ tiểu huyệt cho cô.

Hứa Miên Hoan không chịu nổi điều này nhất, khác với dươиɠ ѵậŧ thô to, đầu lưỡi của chàng trai mềm như bông, linh hoạt săn sóc từng ngóc ngách trong tiểu huyệt, không ngừng tìm kiếm nước da^ʍ, có đôi khi sẽ mυ"ŧ âm đế sưng to, Hứa Miên Hoan thường cao trào vào lúc này, cô run rẩy, ánh mắt mơ hồ, toàn bộ mật dịch phun ra đều bị anh nuốt vào bụng.

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào làm tê liệt dây thần kinh của cô, anh ngồi dậy, trên đôi môi xinh đẹp và sống mũi có lớp nước mỏng, chính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô đã làm ướt khuôn mặt trắng nõn của anh.

Vào lúc đó, trong đầu Hứa Miên Hoan chỉ có một hình dung duy nhất “nɧu͙© ɖu͙© bại hoại”, mà bại hoại hơn chính là sau khi liếʍ xong anh sẽ nhướng mày, mỉm cười, cúi người xuống hôn cô, một bên quyến luyến gọi cô là “bé con”, một bên nỉ non nâng côn ŧᏂịŧ lên cắm vào tiểu bức ướt mềm của cô.

Hứa Miên Hoan có thể nhận ra anh đang cố tình che giấu bản chất thật của mình.

Sự dịu dàng của Tống Nịch Ngôn giống như thuốc độc chậm chạp, mỗi một giọt đều được pha bằng một bầu không khí thơm ngát, quyến rũ, vì thế mà lý trí bị phá vỡ, sự trong sáng sa đọa, sau khi bị anh làm ô uế, thậm chí còn không hiểu được ý định ác ý ban đầu của anh.

Bản chất của anh xấu xa, Hứa Miên Hoan vẫn luôn ghét anh, cô tự nhủ với chính mình không được trầm luân trong đó.

Nhưng cô không thể bỏ qua tình yêu cháy bỏng của anh, một người luôn thiếu tình yêu như cô, làm sao cô có thể căm ghét sự mê luyến ngu ngốc này?

Người khó hiểu không chỉ có một mình cô, mà còn có hơn nửa học sinh của lớp cô.

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Tống Nịch Ngôn và Hứa Miên Hoan hẹn hò.

Ban đầu mọi người đều cho rằng đó là trò chơi của Tống Nịch Ngôn, ai cũng cho rằng lớp trưởng không có giới hạn trong việc tìm thú vui.

Nhưng người thường xuyên đi theo sau Hứa Miên Hoan là Tống Nịch Ngôn, ai cũng có thể nhìn thấy tình ý nồng đậm trong mắt Tống Nịch Ngôn, ai cũng có thể nhìn thấy chàng trai trước nay luôn lạnh lùng đuổi theo hôn môi cô gái, dáng vẻ kia không có nửa phần kiêu ngạo nào.

Ôn Mông mô tả nó như sau: “Giống như ánh trăng sáng gục ngã trước bùn lầy.”

Theo lời của thành viên ủy ban thể dục: “Khái niệm hai người bọn họ hẹn hò, quả nhiên giống như ánh trăng yêu ruồi bọ, mẹ nó, ánh mắt của lớp trưởng kiểu gì vậy? Có chắc giữa bọn họ không có khoảng cách không?”

Trò đùa thành công khiến mọi người bật cười, chỉ có Ôn Mông là quay đầu nhìn sang Diệp Kiều, cô ấy chưa từng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và tức giận trên khuôn mặt thanh tú của Diệp Kiều như vậy.

Ôn Mông suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ có thể an ủi cô ta: “Không sao, có lẽ do Hứa Miên Hoan bò lên giường của Tống Nịch Ngôn nên hai người đó mới yêu nhau, cậu không cảm thấy cậu ta giống gái điếm trà xanh à? Nghe nói đàn ông thích kiểu người như thế lắm.”

Diệp Kiều nghi ngờ nhìn cô ấy, nhạy bén nắm bắt trọng điểm: “Sao cậu biết hai người đó từng lên giường với nhau?”

Ánh mắt của Ôn Mông né tránh một lúc, sau đó hạ giọng, tiến sát bên tai Diệp Kiều, nhỏ giọng giải thích: “Ngày đó, khi tớ gập bụng, tớ nhìn thấy dấu dâu tây dưới cổ áo đồng phục của Hứa Miên Hoan, hơn nữa còn có mấy ngày trước,” cô ấy hạ giọng nhỏ hơn, “Lúc đang học, tớ nhìn thấy tay lớp trưởng sờ đùi cậu ta, thậm chí còn sờ vào…”

Diệp Kiều mím môi, cáu kỉnh nằm xuống bàn: “Cậu nói xem sao cậu ta lại dâʍ đãиɠ như vậy cơ chứ? Tớ không thể hiểu nổi cậu ta, cậu có nhớ những thứ ghê tởm cậu ta làm khi vừa mới chuyển đến trường không?”

Ôn Mông không trả lời câu hỏi của cô ta, Diệp Kiều uể oái nằm trên bàn, cắn chặt răng hơn.

Diệp Kiều ghét nhất hai kiểu người, kiểu thứ nhất là ăn trộm đồ, kiểu thứ hai là đâm sau lưng người khác, Hứa Miên Hoan vừa vặn có cả hai.

Ấn tượng đầu tiên của cô ta về Hứa Miên Hoan chính là cô rất ngoan, nhìn qua có vẻ là người hướng nội, nhưng một người “hướng nội” như vậy lại ăn trộm đồ vào ngày thứ hai chuyển trường, cô ăn trộm đồ của Tống Nịch Ngôn, sau khi bị phát hiện, Tống Nịch Ngôn không muốn truy cứu, nói chỉ cần cô xin lỗi thì sẽ bỏ qua, Diệp Kiều vẫn luôn thích Tống Nịch Ngôn, đương nhiên sẽ đứng ra bênh vực anh, nhưng Hứa Miên Hoan sống chết không chịu thừa nhận, còn cố chấp lặp đi lặp lại nói Tống Nịch Ngôn bôi nhọ mình.

Đây là chuyện cười hoang đường nhất mà Diệp Kiều từng nghe, cô ta vội vàng lục soát ngăn bàn của Hứa Miên Hoan, quả nhiên tìm thấy cây bút Tống Nịch Ngôn bị mất ở sâu trong cùng.

Đồ ăn trộm lập tức được tìm thấy, Hứa Miên Hoan vẫn còn cứng miệng, thậm chí giống như nổi điên và tát vào mặt Tống Nịch Ngôn, đương nhiên cái tát đó không thành công, Diệp Kiều kịp thời nắm tay cô, cũng đem cái tát đó trả lại trên người Hứa Miên Hoan.

Đây là khởi đầu cho việc cô ta ghét Hứa Miên Hoan.

Diệp Kiều sống trong gia đình đơn thân, cha ruột của cô ta là người nhàm chán và nghiêm túc, chỉ khi nào cô đạt điểm cao trong kỳ thi mới đến gặp cô ta, lúc này Diệp Kiều mới liều mạng học tập, từ lúc cô ta thi đậu cấp ba, số lần cha tới gặp cô ta ngày càng nhiều hơn, mãi cho đến khi Hứa Miên Hoan xuất hiện.

Quy định của trường không được phép sử dụng điện thoại, nhưng thật ra mọi người đều sẽ giấu diếm điện thoại, Diệp Kiều cũng không ngoại lệ, nhưng điện thoại của cô ta vẫn bị giáo viên tìm được, khoảng thời gian đó kiểm tra điện thoại rất nghiêm, sau cuộc rà soát, cha cô ta bị chủ nhiệm gọi đến trường, đến bây giờ Diệp Kiều vẫn không hiểu tại sao mời phụ huynh đến trường lại là cha của mình.

Câu trả lời cho câu hỏi này đã sớm không có ý nghĩa, bởi vì sau khi chủ nhiệm mời cha cô ta đến nói chuyện, từ đó trở đi cha không đến gặp cô ta nữa.

Sau đó cô ta mới biết, người báo cáo việc cô ta giấu điện thoại không phải ai khác mà chính là Hứa Miên Hoan.

Cô ta cứ như vậy bị cha bỏ rơi, sao cô ta có thể không hận Hứa Miên Hoan cho được?

Diệp Kiều thậm chí bắt đầu hận Tống Nịch Ngôn.

Vào ngày thứ bảy yêu nhau của anh và Hứa Miên Hoan, anh nói lời xin lỗi với tất cả mọi người, nói rằng hồi đầu lớp 11, anh hiểu lầm Hứa Miên Hoan, những thứ mà cô làm thật ra đều là giả.

Vì sao anh lại nói như vậy? Vì sao muốn đổi trắng thay đen? Tình yêu hai năm của cô ta không thắng nổi cơ thể của Hứa Miên Hoan?

Nhưng không một ai không tin Tống Nịch Ngôn.

Chỉ có Diệp Kiều nhìn thấy ý cười trên môi Hứa Miên Hoan.

Cử chỉ đắc ý khiến Diệp Kiều buồn nôn.

Đó là cách cô được tẩy trắng.

Dựa vào đâu? Suốt một năm nay Diệp Kiều không gặp cha mình, Hứa Miên Hoan dựa vào đâu lại được mọi người chấp nhận như vậy?

Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều 17 tuổi cảm thấy suy sụp như vậy.