Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chó Hoang

Chương 75: Mỗi ngày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu sớm biết rằng mình sẽ tình cờ gặp Tống Nịch Ngôn, Lạc Tước nhất định sẽ ăn mặc cẩn thận hơn trước khi đi ra ngoài.

Đây là lần thứ hai cô ấy nhìn thấy anh không mặc áo vest, lần đầu tiên nhìn thấy là trên màn hình điện thoại của dì Lâm, khi đó anh đeo một chiếc gọng kính mạ vàng, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đường viền cổ áo hở ra tạo thành một phong cách cấm dục, chỉ cần liếc nhìn chiếc điện thoại một cách vội vàng thì cũng khiến cô tiểu thư luôn kiêu ngạo nảy sinh ý nghĩ chìm đắm đầy điên cuồng với người đàn ông này.

Gặp lại anh trong bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, anh mặc âu phục, đi giày da, giọng nói lạnh lùng chào hỏi cô ấy, khí chất giống như sao trên đỉnh núi tuyết, dường như cô ấy chỉ có thể nhìn thấy anh từ khóe mắt.

Cuộc gặp gỡ lần này rất khác. Tống Nịch Ngôn mặc một chiếc áo phông màu xanh da trời, đây là người mặc áo màu xanh da trời đẹp nhất mà Lạc Tước từng thấy, anh không đeo kính, vì thế lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy đôi mắt hoa đào kia cong lên, anh đang dựa người vào lan can chơi điện thoại, ngón tay tùy tiện đút vào trong túi quần.

Sự kiêu ngạo và xa cách không thể phá vỡ sức sống tuổi trẻ của chàng trai, cặp từ trái nghĩa được kết hợp hoàn hảo trên người Tống Nịch Ngôn.

Dường như sẽ không có ai không dừng lại vì đôi mắt của anh.

Lạc Tước ngồi trong quán cà phê, yên lặng nhìn anh, nhưng từ đầu đến cuối Tống Nịch Ngôn không hề để ý đến ánh mắt của cô ấy.

Có lẽ anh đã nhận ra từ lâu, chỉ là không thèm quan tâm mà thôi.

Con trai duy nhất của nhà họ Tống khiến người ta phải ngước nhìn.

Lạc Tước nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, mãi cho đến khi một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chạy hồng hộc đến bên cạnh anh, Lạc Tước nhìn chàng trai luôn thờ ơ lập tức bật cười, Lạc Tước nhìn thấy anh cất điện thoại đi, kéo cô gái vào trong lòng ngực của mình, Lạc Tước nhìn thấy anh gục đầu xuống, hôn lên trán của cô gái, cô gái khó chịu muốn tránh né, nhưng vòng eo của cô bị ngón tay của chàng trai giam cầm, cô chỉ có thể ngẩng mặt lên, buộc phải tiếp nhận nụ hôn bá đạo của anh.

Hóa ra đôi mắt hoa đào chứa đầy yêu thương sẽ dịu dàng như vậy, hóa ra tuyết mỏng cũng sẽ bị mùa xuân hòa tan.

Lạc Tước nheo mắt đánh giá khuôn mặt của cô gái, trực giác đầu tiên của Lạc Tước chính là rất bình thường, cho dù đó là cái áo ngắn tay, chiếc quần dài chưa đến 100 tệ trên người, gò má cao hay đôi vai hơi cúi xuống, cô bình thường đến mức khiến Lạc Tước không muốn tin Tống Nịch Ngôn sẽ thích một cô gái như vậy.

Mãi cho đến khi Tống Nịch Ngôn vì để hôn trán cô mà vén tóc mái của cô lên, Lạc Tước nhìn thấy rõ đôi mắt của cô gái.

Lạc Tước "ồ" một tiếng, thừa nhận đôi mắt của cô thật sự có điểm cộng, vô cùng trong veo, Lạc Tước không hiểu vì sao cô lại dùng tóc mái dày như vậy để che đi đôi mắt trong veo sáng ngời kia.

Khi Tống Nịch Ngôn siết chặt tay của cô gái trong lòng bàn tay anh, Lạc Tước nhận ra đã đến lúc phải rời đi, cô ấy cầm tách cà phê lên, uống một ngụm cuối cùng, sau đó kéo khẩu trang, vội vàng đi theo sau.

Tiểu thư họ Lạc biết hành vi của mình rất đáng khinh nhưng vậy thì sao? Cô gái trẻ lớn lên kiêu ngạo, muốn làm bất cứ thứ gì mình muốn, ví dụ như yêu Tống Nịch Ngôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, ví dụ như theo dõi anh và bạn gái của anh.

Lạc Tước không ngờ Tống Nịch Ngôn khi yêu trông sẽ như vậy.

Nói như thế nào nhỉ...Rất dính người.

Suốt đường đi anh nắm chặt tay bạn gái mình, thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn lên mặt cô, nhưng bạn gái anh lạnh lùng hơn nhiều, khi Tống Nịch Ngôn hôn cô, cô thậm chí không nhắm mắt lại, Lạc Tước còn nghi ngờ Tống Nịch Ngôn ép buộc cô gái nhỏ nhà người ta phải ở bên anh.

Cô nhiệt tình với tấm poster người nổi tiếng dán trên mặt kính hơn là Tống Nịch Ngôn, Lạc Tước cố tình liếc nhìn cái tên góc dưới bên phải tấm poster, người nổi tiếng này tên là Hạ Giản, Lạc Tước không biết người này.

Cô ấy đi theo bọn họ một buổi sáng, thu hoạch lớn nhất chính là trong lúc vô tình nghe rõ được tên bạn gái của anh, tên là Hứa Miên Hoan, họ Hứa, trong những gia tộc nổi tiếng của Lạc Thành không có dòng họ “Hứa” này.

Khuôn mặt bình thường, xuất thân không mấy nổi bật, cô bạn gái này của Tống Nịch Ngôn, chỉ có thứ không tầm thường duy nhất chính là thái độ của cô đối với Tống Nịch Ngôn.

Lạc Tước cách bọn họ gần nhất là ở tiệm trà sữa, cô ấy ngồi sau Tống Nịch Ngôn và Hứa Miên Hoan hai bàn, phía trước cô ấy là môi đôi cha con, cô bé buộc tóc hai bên, nhìn qua khoảng bảy hoặc tám tuổi, ở tuổi này cô bé nói chuyện mạnh dạn lại ngây thơ, cô bé cắn ngón tay, chớp đôi mắt giật nhẹ góc áo của Hứa Miên Hoan, cười nói với cô:“ Chị ơi, chị và bạn trai đẹp đôi lắm ạ.”

Lạc Tước cười xùy, còn chưa kịp nhìn thấy rõ biểu cảm của Hứa Miên Hoan thì lúc này Tống Nịch Ngôn quay đầu lại, ánh mắt của cô ấy lập tức tập trung toàn bộ lên người anh.

Kể từ khi Lạc Tước đi theo sau bọn họ, đây là lần đầu tiên anh quay đầu lại, lần đầu tiên anh rời mắt khỏi Hứa Miên Hoan, bởi vì một câu “đẹp đôi”.

Trong mắt anh có ý cười rõ ràng, không phải nụ cười khách sáo không chạm đến đáy mắt thường ngày, dưới mí mắt tràn ngập niềm vui sướиɠ chân chính, hóa ra anh chân chính cười lên lại đẹp như vậy, đáng tiếc lúc này cô ấy chỉ có thể nhìn anh.

Chàng trai luôn coi thường mọi thứ ngồi xổm xuống, xoa đỉnh đầu cô bé: “Cảm ơn em.”

Đây có thể nói là cảnh tượng ấm áp, nhưng Lạc Tước lại cảm thấy chướng mắt.

Vì thế cô ấy ngước mắt lên, tập trung ngắm nhìn khuôn mặt Hứa Miên Hoan một lần nữa.

Lần này rốt cuộc cô ấy cũng nhìn rõ vẻ mặt của Hứa Miên Hoan.

Hai má trắng nõn của cô gái ửng hồng, nhưng những ngón tay nắm chặt cùng đôi lông mày nhíu lại lộ ra vẻ khó xử và túng quẫn.

Lạc Tước lập tức sửng sốt.

Cô...

Tống Nịch Ngôn yêu cô như vậy, nhưng cô có yêu Tống Nịch Ngôn không?

Lạc Tước bỗng nhiên cảm thấy bất bình thay cho Tống Nịch Ngôn, cô ấy càng nhìn Hứa Miên Hoan càng cảm thấy khó chịu, sự bất mãn này lên đến đỉnh điểm sau khi Tống Nịch Ngôn mua một miếng bánh kem cho Hứa Miên Hoan.

Thực ra Hứa Miên Hoan không làm gì cả, cô chỉ cảm thấy chán nên ngồi ở cạnh cửa sổ, trong khi Tống Nịch Ngôn ngồi bên cạnh cô lại cầm chặt dao nĩa, cẩn thận cạo lớp kem bơ trên mặt bánh.

Hứa Miên Hoan ghét ăn phần kem, nhưng hôm nay cô lại muốn ăn bánh kem, vì thế Tống Nịch Ngôn chỉ có thể bỏ phần kem ra từng chút một.

Tống Nịch Ngôn là đứa con trai duy nhất nhà họ Tống, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được cưng chiều, nhưng anh lại sẵn sàng hạ thấp mình xuống vì tình yêu, Lạc Tước không khỏi băn khoăn, đây thật sự là sự cứu rỗi sao? Chắc chắn không phải áo mũ chỉnh tề sa đọa?

Vì thế Lạc Tước bắt đầu ghét Hứa Miên Hoan như một lẽ thường tình.

Sau đó Lạc Tước tự ngẫm lại bản thân vào thời điểm đó, phải thừa nhận rằng trong cái ghét đó còn có ghen tị.

Ngay lúc Tống Nịch Ngôn đang đút bánh kem cho Hứa Miên Hoan, cuối cùng Lạc Tước cũng không kìm được nữa, tay cô ấy run rẩy lấy điện thoại ra, màn hình chậm rãi nhắm thẳng vào cặp đôi trong tiệm bánh ngọt đó.

Nhấn nút chụp ảnh, mở ảnh lên xác nhận mặt nghiêng của hai người đều rõ ràng, nhấn vào Wechat, nhập trong hộp thoại có ghi chú “dì Lâm”, dùng đầu ngón tay nhấn mạnh vào nút gửi đi, động tác này bên ngoài nhìn thì trôi chảy nhưng chỉ có một mình Lạc Tước biết trái tim của cô ấy đang chen chúc trong l*иg ngực, từng nhịp đập dữ dội đến mức khiến cô ấy suýt không thở nổi.

Màn hình điện thoại bên cạnh bỗng sáng lên, Lâm Mạn Chanh dừng động tác lại, bà bấm vào hộp thoại, ảnh chụp đôi trai gái trong bức ảnh lập tức lọt vào ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »