Chương 76: Tính kế

Sau khi Lâm Mạn Tranh nhận được tin nhắn Lạc Tước gửi tới, cả ngươi lâm vào trạng thái bối rối, nôn nóng.

Bà vốn tưởng rằng tình hình trước mắt đã là tệ nhất, mãi cho đến khi bà nhận được bức ảnh thứ hai vài ngày sau đó.

Bức ảnh lần này do Tống Tuần gửi tới, Tống Tuần nói ảnh này do paparazzi chụp, Tống Thị kịp thời chặn lại để bức ảnh không bị lan truyền trên mạng.

Lâm Mạn Tranh xoa trán, bà nhận ra bức ảnh này có cùng khung cảnh với bức ảnh Lạc Tước chụp, chỉ là bức ảnh của Lạc Tước nhìn thấy rõ mặt hai người, còn bức ảnh này...

Bức ảnh này chỉ nhìn thấy mặt của Tống Nịch Ngôn, bởi vì anh đã ôm chặt cô gái ở trong lòng ngực.

Máy ảnh không hề thương tiếc mà chụp cô gái và chàng trai.

Trước đây Lâm Mạn Tranh từng là người nổi tiếng trong giới trải trí, bà tiếp xúc với nhiều loại máy ảnh, Tống Thị có thể chặn những bức ảnh chụp lén của paparazzi, nhưng không thể chặn được camera điện thoại của người đi đường.

Tống Nịch Ngôn cũng biết rõ.

Cho nên anh ôm chặt cô gái trong lòng ngực, hoàn toàn không cho bất cứ ai có cơ hội chụp rõ khuôn mặt của cô gái.

Lâm Mạn Tranh ngơ ngác nhìn chằm chằm chàng trai trong bức ảnh, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại đột nhiên cảm thấy anh như thế rất quen thuộc.

Bà chuyển sang bức ảnh chụp Lạc Tước gửi tới, Lạc Tước ngồi cách bọn họ một khoảng, Lâm Mạn Tranh không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Nịch Ngôn, nhưng bà có thể nhìn thấy một chút dịu dàng từ trong động tác của anh.

Lâm Mạn Tranh đặt điện thoại xuống, bà im lặng một lúc lâu, cuối cùng bấm số của tài xế xe.

Đã nhiều ngày rồi bà không gặp Tống Nịch Ngôn.

Lần này bà vẫn không xuất hiện trước mặt anh.

Người mở cửa cho Lâm Mạn Tranh là Hứa Miên Hoan, quả nhiên cô gái không ngờ người đến là Lâm Mạn Tranh, đầu tiên cô sững sờ tại chỗ, sau đó từ từ trừng to mắt.

Lâm Mạn Chanh chú ý tới ánh mắt né tránh của Hứa Miên Hoan lộ ra một loại khó xử giống như xấu hổ, Lâm Mạn Tranh ngạc nhiên, cô bé này xấu hổ cái gì?

Bởi vì những nghi ngờ về tình yêu táo bạo đã bị xóa sạch lại lần nữa sôi trào, Lâm Mạn Tranh hé môi, nhưng còn chưa kịp nói thì một tiếng đàn trầm thấp lọt vào tai bà.

Bà không nhịn được mà nâng chân, theo tiếng đàn đi đến tầng một, cuối cùng dừng lại trước phòng đàn.

Bà không mở cửa đi vào, bà đứng ở cửa, lẳng lặng lắng nghe, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng hốt.

Hứa Miên Hoan không hiểu biểu cảm của Lâm Mạn Tranh, cô đứng ở hành lang cách Lâm Mạn Tranh ba bước chân, lo lắng mà vặn ngón tay.

Ngay khi mu bàn tay của cô đỏ ửng, cuối cùng Lâm Mạn Tranh cũng đưa mắt sang nhìn cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Người đánh đàn ở bên trong… Là Tống Nịch Ngôn sao?”

Hứa Miên Hoan không ngờ câu đầu tiên Lâm Mạn Tranh nói với mình lại là câu này, sau khi sửng sốt một lúc thì cô gật đầu.

Sau đó Lâm Mạn Chanh hỏi câu thứ hai: “Cháu vẫn hẹn hò với thằng bé à?”

Câu hỏi này nói ra quá nhanh, không thể trách Hứa Miên Hoan nhất thời không có phản ứng được, Lâm Mạn Tranh lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của cô, chỉ thấy sườn má của cô gái bị thiêu cháy, Hứa Miên Hoan đỏ mặt gật đầu, sau lại đột nhiên phản ứng lại mà lắc đầu phủ nhận.

Lâm Mạn Tranh nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, một bộ đồ ngủ màu trắng buông lỏng trên bờ vai gầy gò, chiếc váy dài đến đầu gối trông giống như những cánh hoa sương giá chết chóc, bức tường phía sau cô cũng là một mảng màu trắng đơn điệu, Lâm Mạn Tranh đột nhiên nghĩ ra một cách miêu tả chính xác hơn.

Cô giống như một con bước bị mắc kẹt trong mùa đông.

Cô gái có mái tóc đen nhánh, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời.

Trong màu trắng cằn cỗi này, cô là người còn sống duy nhất.

Dấu hôn giương nanh múa vuốt trên cổ cô, cầu xin sự thương hại cùng cứu rỗi, nhưng người mẹ ích kỷ chỉ dám nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái, chỉ dám hèn nhát, ân cần nói: “Tống Nịch Ngôn rất thích cháu, cháu...hãy ở cạnh thằng bé thật lâu nhé.”

Như muốn bù đắp gì đó, sau khi Lâm Mạn Tranh nói xong một câu chúc phúc đầy khó hiểu, bà tạm dừng ba giây rồi tiếp tục: “Dì là người dạy đàn cho thằng bé, nhưng dì chưa từng nghe thấy tiếng đàn trọn vẹn cảm xúc như thế của thằng bé bao giờ. Cháu có biết không? Thằng bé thay đổi vì cháu, mỗi một nốt nhạc hiện tại của nó vì cháu mà tồn tại.”

Hứa Miên Hoan ngạc nhiên, Lâm Mạn Tranh nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng vì sao khi truyền vào tai cô lại đinh tai nhức óc như vậy? Ngay cả trái tim của cô cũng run lên theo.

“Nhưng dì à,” Khi Lâm Mạn Tranh đi càng lúc càng xa, cuối cùng Hứa Miên Hoan cũng lấy lại khả năng nói chuyện, Lâm Mạn Tranh quay người, ngạc nhiên khi nhìn thấy sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt của Hứa Miên Hoan, “Cha của cậu ấy không nói với cháu như vậy.”

Những lời cuối cùng của cô gái gõ mạnh vào trái tim của Lâm Mạn Tranh: “Người đó bảo cháu mau chóng chia tay với Tống Nịch Ngôn.”

*

Lâm Mạn Tranh gần như lao như ngựa chạy về nhà, bà xông thẳng vào thư phòng.

Giờ này quả nhiên Tống Tuần có nhà, ông đang đeo kính đọc tài liệu, thấy bà đẩy cửa đi vào, ông liền đặt tập tài liệu xuống, mỉm cười với bà theo thói quen.

Lâm Mạn Tranh không để ý đến ông, bà cau mày hỏi: “Tống Nịch Ngôn vất vả lắm mới học được cách yêu, vì sao anh lại muốn Hứa Miên Hoan chia tay với Tống Nịch Ngôn?”

Tống Tuần tháo kính xuống, ý cười không hề giảm, nhưng giọng điệu đã hoàn toàn khác: “Tranh Tranh, Tống Nịch Ngôn là người như thế nào, trong lòng anh và em đều biết rõ.”

Lâm Mạn Tranh cau mày chặt hơn: “Tống Tuần, anh có thể tin tưởng con trai mình một chút không? Rõ ràng thằng bé đã thay đổi.”

Tống Tuần xùy một tiếng, lời nói mềm mại nhưng tàn nhẫn: “Tranh Tranh, sao em có thể ngây thơ nghĩ rằng quái vật sẽ có tình cảm cơ chứ?”

Từ “quái vật” này thật sự rất chói tai, Lâm Mạn Tranh không tin ông sẽ nói như vậy: “Tống Tuần!” Bà cao giọng nhấn mạnh, “Anh điên rồi! Đó là con trai của anh!”

Tống Tuần trầm mặc, ông nhìn vào đôi mắt tức giận của Lâm Mạn Tranh một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: “Ai mới là kẻ điên? Lâm Mạn Tranh, em quên mất người chĩa dao vào mình năm đó là ai rồi sao? Em đã quên nguyên nhân khiến em nhiều năm không thể mang thai thành công nhiều năm rồi sao? Có điều gì mà con quái vật kia không làm được? Người ta là một cô gái tốt như vậy, sao em cứ nhất định để con quái vật kia hủy diệt con bé?”

Lâm Mạn Tranh mở miệng muốn phản bác, nhưng Tống Tuần không hề cho bà cơ hội: “Em có nhìn thấy ánh mắt của con bé không? Đó là ánh mắt của một học sinh cấp 3, 17 tuổi nên có sao? Tống Nịch Ngôn đã làm gì con bé, Lâm Mạn Tranh, anh không tin em không đoán được.”

Ông cứ xé rách những chiết tiết mà bà cố tình phớt lờ ở trước mặt bà.

Sao bà có thể không nhìn thấy? Dấu hôn dưới bộ đồ ngủ, sự yếu ớt và nhút nhát trong đôi mắt sáng ngời của cô gái.

Nhưng...

Nhưng Lâm Mạn Tranh lại nghe thấy mình cố chấp nói: “Tống Tuần, Tống Nịch Ngôn có phải mang họ Tống không? Thằng bé có phải con trai của anh hay không? Nếu anh thật sự không muốn nhận nó thì anh cứ để nó trở thành con trai của một mình em là được rồi.”

Em đưa thằng bé đi, chúng ta ly hôn.

Những câu sau đó Lâm Mạn Tranh không nói ra nhưng Tống Tuần đã hiểu rõ ý của bà, ông nhắm mắt lại, dùng sức xoa trán.

Chàng trai cách xa hàng trăm xe ngựa dừng tay lại, tiếng đàn trở nên lạnh lẽo, anh híp mắt, khóe môi nở một nụ cười tà ác đối với câu nói “để nó trở thành con trai của một mình em” của Lâm Mạn Tranh trong tai nghe.

Tống Nịch Ngôn từ từ kết thúc bản nhạc, cuộc cãi vã trong tai nghe lập tức im ắng sau câu nói đó của Lâm Mạn Tranh.

Hứa Miên Hoan nghe thấy tiếng đàn dừng lại, cô tò mò thò đầu vào, khi Tống Nịch Ngôn đối diện với ánh mắt của cô, nụ cười lạnh lùng của anh lập tức dịu xuống, anh cong mắt, ngoắc tay về phía cô.

Trong tai nghe vẫn im lặng, Tống Nịch Ngôn ôm Hứa Miên Hoan vào lòng, hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác.

Tống Tuần nói không sai, anh là một con quái vật thích tính kế.

Lâm Mạn Tranh vẫn quá coi thường anh, làm sao anh có thể không biết kết quả của buổi hẹn hò ở trung tâm thương mại bị chụp lén.

Anh vốn dĩ cố tình muốn cô gái trong lòng ngực đối diện với ánh mắt của Tống Nịch Ngôn.

Lâm Mạn Tranh nhìn vào bức ảnh chắc chắn chỉ phân tích một nửa nguyên nhân.

Một nửa nguyên nhân còn lại đương nhiên là để Hứa Miên Hoan cảm động, anh muốn cô yêu anh.

Lâm Mạn Tranh sẽ không biết cuộc cãi vã giữa bà và Tống Tuần là do Tống Nịch Ngôn tính kế.

Tống Tuần quá lý trí, Lâm Mạn Tranh lại hành động theo cảm tính, hai người bọn họ ở bên nhau có thể bổ sung cho nhau, cũng có thể bất đồng nhau.

Tống Nịch Ngôn sẽ không cho Hứa Miên Hoan bất kỳ cơ hội nào để rời xa anh, anh cần phải kiểm soát Tống Thị, chỉ như vậy anh mới có thể giam giữ cô mãi mãi.

Chỉ cần Tống Tuần và Lâm Mạn Tranh ly hôn thành công thì khả năng Lâm Mạn Tranh mang thai lần thứ hai mới hoàn toàn chấm dứt, Tống Nịch Ngôn biết rõ Tống Tuần thích Lâm Mạn Tranh đến mức nào, chuyện ly hôn có thể hủy hoại ông hoàn toàn.

Không ly hôn cũng không sao, ván cờ này kiếm được tình mẫu tử ẩn sâu của Lâm Mạn Tranh, ép Lâm Mạn Tranh nói ra câu “để nó trở thành con trai của một mình em”, Tống Tuần sẽ không dám ngăn cản anh và Hứa Miên Hoan yêu nhau.

Tống Nịch Ngôn ôm chặt cô gái trong lòng ngực, anh hôn cô, thì thầm gọi cô “Hoan Hoan”.

Hứa Miên Hoan không hề biết Tống Nịch Ngôn đã phá hỏng hoàn toàn đường lui của mình.